Tên thợ săn lúc trước còn khí thế bừng bừng, lúc này trên ngực bị thủng một lỗ máu, bay thẳng về phía sau như một chiếc bao tải rách nát!

“Phịch!”  

Thợ săn ngã phịch xuống đất, máu me bắn tung tóe.  

“Chuyện gì vậy?”  

Đại Lưu vô thức quay đầu lại nhìn Kim Phi.  

Lúc này hai tay Kim Phi đang giơ ngang, trong đó một tay cầm nỏ, tay còn lại cầm một cục sắt mà Đại Lưu chưa từng thấy bao giờ.  

Cục sắt vẫn đang tỏa ra khói xanh.  

“Còn ngây ra đấy làm gì, mau làm việc đi!”  

Kim Phi tức giận đá Đại Lưu một cái.  

“A Siêu, các ngươi xem xem hắn chết chưa!”  

Đại Lưu hoàn hồn lại, vừa chỉ đạo cận vệ đi xem tên thợ săn, vừa lo lắng hỏi: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”  

“Ta không sao”, Kim Phi lắc đầu, nói: “Mộ Lam chắc vẫn chưa đi xa, bây giờ ngươi lập tức phái người đuổi theo cô ấy, thuật lại tình hình ở đây cho cô ấy nghe, bảo cô ấy phái mấy người đi dò đường, những người còn lại nhanh chóng quay đầu lại!”  

Chuyện kẻ địch không muốn bạn làm nhất thì càng có lợi cho bạn.  

Sự xuất hiện của thợ săn cho thấy rằng Cửu công chúa 99% đã đi vào con đường nhỏ.  

Để Khánh Mộ Lam đi đường chính chỉ khiến lãng phí thời gian mà thôi.  

Nhưng để đảm bảo an toàn, Kim Phi vẫn quyết định nhờ Khánh Mộ Lam sắp xếp vài người tiếp tục do thám con đường chính.  

“Rõ!”  

Đại Lưu đáp một tiếng, lập tức sắp xếp người phi ngựa đuổi theo Khánh Mộ Lam.  

“Tiểu đội trưởng Trần, cậu dẫn theo các anh em, đi men theo con đường này, đợi khi tụ họp với Mộ Lam, bọn ta sẽ đuổi theo các cậu!”  

Kim Phi chỉ vào con đường nhỏ, trầm giọng nói: Trên đường nếu gặp phải thổ phỉ, gi3t chết không tha!”  

“Rõ!”  

Tiểu đội trưởng Trần là người phụ trách các tiêu sư ở bến phà, khi nhận được lệnh của Kim Phi, anh ta nhanh chóng dẫn đội cận vệ và các tiêu sư khác chạy về phía con đường nhỏ.  

Khi bọn họ rời đi, Kim Phi mới nhìn về phía thợ săn hỏi: “Hắn sao rồi?”  

“Đã tắt thở rồi”.  

Một cận vệ đá vào đầu người thợ săn, nhưng không còn chút phản ứng nào.  

“Kiểm tra manh mối trên người hắn”.  

Kim Phi vốn định moi thông tin từ miệng thợ săn, nhưng bây giờ không được nữa rồi, chỉ có thể thông qua lục soát cơ thể, xem xem có phát hiện ra gì không.  

Trong lúc cận vệ đang lục soát người thợ săn, Kim Phi đi tới trước mặt Tiền Thông hỏi: “Lão Tiền, không sao chứ?”  

Vừa rồi Tiền Thông bị thợ săn đá cho một cái, đối với cao thủ ở cấp độ này, cú đá này sẽ khiến cho đối phương bị gãy xương.  

“Có áo giáp của tiên sinh nên đương nhiên không sao rồi!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play