*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba tiếng hét vang lên, nhóm kỵ binh trước mặt ngã xuống.
“Các huynh đệ, đợi thêm chút nữa thì chúng ta đều sẽ chết, xông lên”.
Cuối cùng có kỵ binh Đảng Hạng không chịu được nữa, mặc kệ mọi thứ lao đến chỗ đội quân.
Tiếc là lúc này khoảng cách giữa họ quá gần, không có không gian cho ngựa chiến tăng tốc tấn công, hơn nữa Từ Kiêu đã chuẩn bị trước, sau khi ra lệnh, quân đội lại thay đổi cách phòng thủ, dễ dàng đâm vào đợt tấn công này.
Sau đó Từ Kiêu lại ra lệnh, phía sau đội quân lại có một nhóm binh sĩ cầm tre lao đến.
Vẫn là ba người một nhóm, cầm cây tre thô to đâm ra từ giữa hai tấm khiên.
Lại thêm mấy mươi kỵ binh và ngựa chiến trở thành thi thể.
Đội quân lại tiến về trước hai bước, lực lượng ban đầu vẫn áp dụng cách phòng thủ này đâm đến chỗ kỵ binh Đảng Hạng, các binh sĩ phía sau phụ trách tấn công.
Đội quân tiến hai bước thì dừng, mỗi lần dừng đều sẽ cướp đi mấy chục tính mạng kỵ binh và ngựa chiến của Đảng Hạng.
Máu nhuộm đỏ cả mặt đất, bờ sông trở thành bùn.
Ở một bên khác của hẻm núi, kỵ binh Đảng Hạng vẫn tiến vào trong hẻm núi nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại.
Cuối cùng tướng lĩnh Đảng Hạng chịu trách đàn áp nhận thấy tình hình không ổn, tìm một hòn đá trèo lên trên xem mới biết phía trước xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng hoảng sợ toát cả mồ hôi.
“Ô Kim, thu binh”.
Tướng lĩnh khàn giọng gào lên.
Keng! Keng! Keng!
Binh truyền lệnh phía sau lập tức gióng lên tiếng chiêng.
Đỉnh núi bên trái đột nhiên xuất hiện hai mũi tên, tướng lĩnh đứng trên hòn đá và binh truyền linh gióng chiêng đều bị bắn chết.
Đội quân phía sau hỗn loạn, không ít kỵ binh quay ngựa muốn lên núi nhưng tiếc là vách núi khá dốc, người còn không trèo lên được huống hồ gì ngựa chiến.
“Đám khốn rụt đầu như rùa có bản lĩnh này ra đây đánh với ông này”.
Rất nhiều kỵ binh đều giơ đao lên lớn tiếng gào lên với trên núi.
“Đừng mắng nữa, mau rút lui thôi”.
Một tướng lĩnh khác thay thế vị trí của tướng lĩnh đã chết, chỉ huy mọi người rút lui.
Đúng lúc này, mấy trăm binh sĩ Đại Khang bỗng xuất hiện trong rừng cây phía sau đội quân, họ đều cầm khiên và cọc tre dài cấp tốc dàn thành hai đội quân mới.
Một tiến về trước, một về sau.
Vị trí ở giữa có mấy chục binh sĩ cầm xẻng nhanh chóng đào hố.
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng đợi được chúng vào hẻm núi, nếu để chúng chạy thì ông đây mất mặt lắm”.
Chung Ngũ lau mồ hôi, bật cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT