Mặc dù Kim Phi đã trao quyền chỉ huy cho Trương Lương, nhưng lúc trước khi lập kế hoạch chiến lược Kim Phi cũng có tham gia, biết được Trương Lương có một kế hoạch tiến công.  

Có điều, trước đó Khánh Mộ Lam bị bao vây ở núi Ngũ Lang, Trương Lương ném chuột sợ vỡ bình, lo sợ dồn ép hết thổ phỉ lên núi Ngũ Lang sẽ gây bất lợi cho Khánh Mộ Lam nên vẫn chưa sử dụng kế hoạch này.  

Mà sử dụng thủ thuật che mắt, dùng nhân viên hộ tống tinh nhuệ thu hút sự chú ý của thổ phỉ ở phía Nam, sau đó để cho thợ săn dẫn Tiêu đô uý, bí mật hoạt động phía sau, nhanh chóng công phá sườn Đông của núi Ngũ Lang.  

Bây giờ Khánh Mộ Lam đã được cứu ra, Trương Lương không cần phải kiêng dè gì nữa.  

Quả nhiên, Đại Lưu rời đi chưa lâu, nơi đóng quân phía xa đã vang lên những tiếng trống thúc giục.  

Một giây sau, hàng trăm cái hũ nhỏ được đốt cháy bay ra từ bên trong núi rừng bí hiểm, lao về nơi tập trung tương đối đông thổ phỉ.  

Mặc dù Phùng tiên sinh đã nhắc nhở từ sớm, thổ phỉ tập trung cùng với nhau không nhiều nên số thổ phỉ chết trong đợt đánh lần này cũng không phải quá đông, nhưng trong dầu hoả phóng ra lần này, Kim Phi có cho thêm một số thứ tạo khói, ngay tức thì, khắp núi Ngũ Lang chìm trong khói lửa, màn khói cao ngút che lấp cả mặt trời.  

Rất nhiều thổ phỉ đều bị sặc tới mức ho không ngừng, nước mắt nước mũi giàn giụa, ngay cả đồng đội cách đó vài mét cũng nhìn không rõ.  

Phía Đông núi Ngũ Lang, sau khi Tiêu đô uý xác nhận tất cả Trường Tín Quân đều đã rút lui, từ bỏ việc trấn giữ con đường nhỏ giữa núi, giao tù binh cho Trường Tín Quân trông coi, đích thân anh ta dẫn người từ vị trí sườn núi, giết về nơi tập trung đám đại ca thổ phỉ ở phía Nam.   

Chỉ là tất cả bọn họ đều dùng khăn mặt ướt để che mũi và miệng.  

Như vậy không chỉ có thể phân biệt được người của mình và thổ phỉ trong màn khói dày mà còn có thể phòng ngừa bị sặc rất hiệu quả.  

Cùng lúc này, phủ binh còn lại trong đại bản doanh dưới núi cũng đang quấn khăn mặt ướt, lao về phía núi Ngũ Lang dưới sự dẫn dắt của phụ tá của Tiêu đô úy.  

Trương Lương cũng đáp ứng điều kiện giống như bọn họ, giế t chết hoặc bắt được một thổ phỉ làm tù binh thì thưởng cho một miếng xà phòng thơm, mùi thơm cũng có thể tùy ý lựa chọn.  

Giế t chết hoặc bắt được mấy tên đại ca hoặc những tên cầm đầu khác làm tù binh cũng có những phần thưởng khác nhau.  

Vậy nên bây giờ trong mắt phủ binh, những kẻ chạy qua chạy lại ở chân núi hoặc sườn núi Ngũ Lang kia không phải thổ phỉ mà là những nén bạc lớn.  

Lúc tấn công cũng cực kỳ dũng mãnh, người này chạy còn nhanh hơn người kia, lo sợ bản thân chạy chậm thì thổ phỉ sẽ bị những người khác giết hết.  

Tiềm lực của con người là vô hạn, lúc phủ binh bị kích thích bởi phần thưởng lớn của Trương Lương mà trở nên không biết run sợ, khí thế tổng thể hoàn toàn không giống với khi trước.  

Đây chính là sĩ khí, một thứ vô cùng huyền diệu nhưng lại thực sự tồn tại.  

Đôi bên giao chiến, số lượng người và trang bị y như nhau, nếu như một bên có sĩ khí cao hơn, tràn đầy niềm tin tất thắng, mà bên còn lại tinh thần sụt giảm, vậy thì bên giành được thắng lợi vĩnh viễn là bên có sĩ khí cao hơn.  

Đây cũng là nguyên nhân Trương Lương phải suy nghĩ đủ cách để kích thích phủ binh.  

Mà tình hình của thổ phỉ vừa khéo lại trái ngược với phủ binh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play