“Tình hình dịch bệnh của trấn Phong Thuỷ…”  

Nguỵ Vô Nhai thở dài đáp: “Cũng coi như đã được giải quyết”.  

“Giải quyết rồi là giải quyết rồi, chưa giải quyết thì là chưa giải quyết, cái gì gọi là coi như giải quyết được?”  

Kim Phi hỏi với vẻ khó hiểu.  

“Sau khi tiên sinh nói với ta về con đường truyền nhiễm của bệnh sốt rét, bọn ta đã nhanh chóng giải quyết một số hồ nước đọng dễ sản sinh ra muỗi, có thêm màn và quần áo vật dụng tiên sinh quyên tặng, bây giờ trong làng đã nửa tháng không xuất hiện bệnh nhân mới”.  

Ngụy tiên sinh nói: “Thế nhưng có tới bảy mươi phần trăm trong số những người dân đã nhiễm bệnh không qua khỏi...”  

Kim Phi nghe vậy thì không khỏi thở dài.  

Với trình độ chữa bệnh bây giờ, muốn điều trị bệnh sốt rét thật sự quá khó.  

Bệnh tình ở trấn Phong Thủy có thể ngăn chặn được, ngoại trừ dọn dẹp hồ nước đọng và dùng màn khi ngủ ra thì nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bây giờ thời tiết đã dần trở lạnh, muỗi đang ngày càng ít.  

“Mấy vị này là?”  

Kim Phi chỉ vào mấy ông lão sau lưng Ngụy Vô Nhai, hỏi.  

“Bọn họ là trưởng làng của các làng gặp nạn nghiêm trọng nhất ở trấn Phong Thủy, nghe nói ta tới làng Tây Hà thì nằng nặc đòi đi theo tới cảm ơn tiên sinh”.  

Ngụy Vô Nhai giải thích: “Ban nãy ta hành lễ với tiên sinh cũng là vì chuyện này, nếu như không có sự chỉ bảo và giúp đỡ của tiên sinh thì không biết lần này trấn Phong Thủy sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa đây”.  

“Cảm ơn Kim tiên sinh!”  

Mấy ông lão vừa nói vừa định chắp tay thì bị Kim Phi ngăn lại.  

Mấy ông lão lại lấy đồ ra từ trong những cái bọc đeo sau lưng, có cá khô cũng có cả gạo, thậm chí còn có hai con thỏ rừng, nhất quyết muốn Kim Phi nhận lấy.  

Đang đưa qua đẩy lại, trên con đường phía xa xuất hiện một bóng người cưỡi ngựa chiến lao nhanh qua núi.  

Phía sau còn có một con ngựa chiến nữa đi theo.  

“Tiên sinh, hình như là một binh lính nữ!”  

Đại Lưu vừa ra hiệu cho cựu binh chuẩn bị phòng ngự cho tốt vừa lẩm bẩm: “Chạy nhanh như vậy, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?”  

Tốc độ của đối phương rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã tới ngay trước mắt.  

Kim Phi nhìn người tới rồi khẽ nhíu mày.  

Người tới là một cận vệ của Khánh Mộ Lam, lúc này trên người có rất nhiều chỗ đang chảy máu, phần yên và bụng ngựa chiến bên dưới đều bị máu nhuộm đỏ.  

Nhìn thấy Kim Phi thì lập tức lăn xuống từ trên yên ngựa.  

“A Hạ, sao cô lại ra nông nỗi này?”  

Đại Lưu vội vàng tiến lên trước đỡ binh lính nữ đó dậy.  

Binh lính nữ không trả lời Đại Lưu mà vươn cánh tay về phía Kim Phi, nói với vẻ yếu ớt mà cấp bách: “Tiên sinh... tiên sinh, mau đi cứu tiểu thư!”  

Kim Phi căng thẳng hỏi: “Mộ Lam thế nào rồi?”  

“Tiểu thư bị... bị đại quân thổ phỉ bao vây rồi... khụ khụ!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play