Ông Triệu ngồi trên giường, nhìn ra bên ngoài nói lớn.
“Lão gia người Đảng Hạng đến rồi, bọn họ đã xông vào Thanh Thủy Cốc!”
Thuộc hạ chạy vào trong lều, vừa giúp ông Triệu đeo giày, vừa nói: “Lão gia, ngựa đã chuẩn bị xong rồi, ngài mau trở về thành Vị Châu đi”.
“Phạm tướng quân phái ta đến chỉ huy quân đội, sao ta có thể lâm trận rút lui được?”
Ông Triệu vội vàng lao ra khỏi lều, nhìn về phía Thủy Thanh Cốc.
Lúc này, kỵ binh tiên phong của Đảng Hạng đã xông vào khe núi, trên mặt loang lổ vết sơn, cầm dao hung hăng xông vào.
Thoạt nhìn đen kịt cả một vùng rộng lớn, ít nhất cũng phải hơn ngàn con ngựa.
Nói đến hơn một nghìn kỵ binh thì có vẻ không nhiều, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vô cùng đáng sợ.
Chiến mã phi cuốn theo bụi mù mịt, vang lên âm thanh chói tai.
Một số tân binh sợ đến mức cả người run rẩy, nếu không có chấp pháp quan cầm đao đứng sau giám sát thì bọn họ đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Mặc dù ông Triệu khá ngạo mạn, nhưng cũng rất biết quan sát tình hình. Sau khi từ trên cao xuống, lập tức trở về lều, cầm bút lên viết một bức thư rồi đưa cho thuộc hạ: “Lập tức đưa bức thư này cho Phạm tướng quân, bảo ông ấy lập tức phái quân đến tiếp viện cho Thanh Thủy Cốc!”
Thuộc hạ lập tức cầm thư chạy ra khỏi lều, binh truyền lệnh đã ngồi sẵn trên ngựa, sau khi nhận được thư lập tức phóng về phía Vị Châu.
Sau khi viết xong thư cứu viện, ông Triệu lại chạy ra khỏi lều.
Lúc này, kỵ binh Đảng Hạng đã sắp chạy đến giữa khe núi, nhưng không nhìn thấy Thiết Lâm Quân có bất kỳ động tĩnh gì.
Ông Triệu sốt ruột nói: “Sao Thiết Lâm Quân vẫn chưa dàn trận đón địch? Kim Phi đâu?”
“Ở đằng kia!”
Tên thuộc hạ chỉ lên một khu đất cao cách đó không xa.
Kim Phi dẫn theo vài thị vệ và binh truyền lệnh chắp tay sau lưng, đứng trên cao, nhìn xuống khe núi dưới chân mình.
“Thằng ranh đó sợ đến phát ngốc rồi à?”
Ông Triệu giậm chân, vén áo choàng, chạy lên chỗ cao: “Phạm tướng quân nói không sai, thợ thủ công thật không đáng tin vậy!”
Hai chân đâu thể chạy nhanh hơn bốn chân!
Ông Triệu vừa chạy lên chỗ đất cao, kỵ binh đã sắp lao lên đỉnh khe núi.
Chỉ còn mấy trăm mét nữa là đến đại doanh của Thiết Lâm Quân.
Kỵ bình Đảng Hạng sẽ đập phá mọi thứ trên đường đi, đợi đến lúc bọn chúng lao đến đây thì chỉ có một con đường chết.
Ông Triệu không quan tâm đến lời cảnh cáo của Khánh Hoài rằng không được phép can thiệp vào việc quân sự, cũng không quan tâm đến việc Kim Phi có chém ông ta hay không, ông ta hét lớn với Kim Phi đang đứng trên cao:
“Thằng ranh ngu ngốc, ngươi còn ngây ra đấy làm gì, mau hạ lệnh dàn trận đón địch đi!”
Nhưng Kim Phi dường như không nghe thấy lời ông ta nói, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ cúi đầu nhìn xuống khe núi.
“Sao Khánh Hoài lại bị mù, giao Thiết Lâm Quân cho một tên ngốc như ngươi chứ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT