*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi xuất hiện chế độ sở hữu cá nhân, xã hội loài người không thiếu những kẻ đầu cơ trục lợi.  

Thật ra giá hiện giờ của một thanh Hắc Đao đã được thổi lên quá cao, vượt xa giá trị thực tế của nó, ngược lại trở thành một món đồ sưu tầm.  

Rất nhiều người mua Hắc Đao chỉ vì chữ khắc trên đó, không quan tâm nó có sắc bén bền bỉ hay không.  

Hơn nữa xu hướng này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.  

“Hôm nay ta nghe thấy không ít công tử than phiền nói nơi này của chúng ta quá tồi tàn, cho dù làm ăn lớn tới mấy chục nghìn lượng bạc, nhưng còn không bằng một thanh lâu”.  

Hàn Phong chỉ vào sân nói: “Bây giờ buổi đấu giá của chúng ra đã thành danh, sau này sẽ có càng nhiều quý nhân đến, Lạc Lan cô nương, chúng ta cần phải trang hoàng lại nơi này không?”  

“Ta cũng có ý nghĩ này, lát nữa ta sẽ viết thư cho tiên sinh, hỏi xem có nên trang hoàng lại hay dứt khoát mua một chỗ khác”.  

Lạc Lan nói: “À, đồ vật Đường đại ca muốn mua đã mua xong chưa, khi nào thì trở về?”

Kim Phi không phải người keo kiệt, có tiền sẽ không để tiền rỉ sét ở trong nhà, mà cố gắng hết sức đầu tư vào củng cố và mở rộng làng Tây Hà, đồng thời chiêu mộ và đào tạo các cựu binh.  

Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn ngày càng nổi tiếng, không cần Trương Lương chủ động tìm người nữa. Mỗi ngày có rất nhiều cựu binh đến, quy mô của đội hộ tống ngày càng lớn.  

Kim Xuyên là nơi nhỏ, rất nhiều thứ không mua được, lần này Đường Phi đến, ngoại trừ việc vận chuyển Hắc Đao và xà phòng, còn mang theo một danh sách liệt kê những thứ Kim Phi bảo hắn mua.  

Mấy ngày nay, Đường Phi dẫn người đi vòng quanh xưởng luyện gang ở kinh thành, tìm những vật liệu trong danh sách của Kim Phi.  

“Tối qua ta đã hỏi Đường Phi, mua gần đủ đồ rồi, chắc khoảng ngày mai hoặc ngày kia sẽ rời đi”, Hàn Phong đáp.  

“Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ đi đổi ngân phiếu thành vàng, để Đường Phi mang về”, Lạc Lan nói.  

Ở Đại Khang không có ngân hàng công, chỉ có ngân hàng tư nhân, trong đó nổi tiếng nhất là ngân hàng Đại Khang, do hoàng thất cai quản, có chi nhánh ở các quận của Đại Khang và nơi đông đúc như Giang Nam.  

Nhưng gửi tiền ở ngân hàng Đại Khang không có lãi suất, hơn nữa còn phải trả phí lưu trữ, phí đổi chi phiếu nơi khác rất cao.  

Để tiết kiệm khoản chi phí này, rất nhiều thương nhân đến nơi khác làm ăn đều mang theo vàng.  

Tỉ lệ đổi vàng sang bạc ở Đại Khang là một phần mười, mấy vạn lượng bạc cũng chỉ có thể đổi thành mấy trăm cân vàng.  

Từ Kim Xuyên đến kinh thành rất xa, giữa đường khó tránh khỏi gặp phải thổ phỉ, để bảo toàn tính mạng, cũng như đồ đạc, lần này Đương Phi dẫn theo hơn ba mươi người, hơn tám mươi con ngựa chiến và ngựa thồ đến kinh thành, có thể dễ dàng mang theo những thứ nặng.  

Tối hôm đó, Lạc Lan đã đổi tất cả ngân phiếu thành vàng miếng và vàng thỏi, để lại năm trăm lượng vàng dùng trong trường hợp khẩn cấp, còn lại đều gói lại, để Hàn Phong giao cho Đường Phi.  

“Đường Phi, tiền tài động lòng người, trong mỗi túi đều có mấy nghìn lượng bạc, người mà ngươi dẫn theo đáng tin cậy không?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play