Thanh Hắc Đao thứ sáu có khắc chữ “Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân”, giá giao dịch cuối cùng là một nghìn chín trăm lượng.
Có hai công tử còn đánh nhau một trận vì thanh đao này, nếu không nhờ Tề công tử kéo ra có lẽ đã lên võ đài mà đánh rồi.
Thanh Hắc Đao thứ bảy được khắc dòng chữ “Cầm ba tấc kiếm bình ổn phương trời, thân cưỡi bạch mã khai phá biên cương”, giá giao dịch cuối cùng là một nghìn tám trăm lượng.
Thanh Hắc Đao thứ tám có khắc dòng chữ “Huynh đệ cùng nhau trải qua kiếp nạn, tương phùng cười một cái ân oán tiêu tan”, được Tề công tử mua khi nhớ đến chiến hữu, giá giao dịch cuối cùng là hai nghìn một trăm lượng.
Thanh Hắc Đao thứ chín có khắc chữ “Đời người xưa nay ai mà chẳng trải qua cái chết, giữ lòng trung thành để sáng soi”.
Nếu nói thu hồi mười sáu châu Yến Vân là ước mơ của các võ tướng thì lưu danh sử sách là mục tiêu của rất nhiều thư sinh theo đuổi cả đời.
Mấy vị công tử nhà các vị quan văn vốn dĩ tới đây tham gia cuộc vui, khi nhìn thấy các công tử tranh giành đao kiếm đến sứt đầu mẻ trán, vẫn thầm cười nhạo sự thô tục của đối phương.
Nhưng khi chữ khắc trên thanh Hắc Đao thứ chín xuất hiện, họ lập tức hiểu được tâm trạng của các công tử võ tướng.
Câu nói này thực sự đã khiến họ động lòng, vài công tử nhà quan văn đã nâng giá thanh Hắc Đao thứ chín lên bốn nghìn một trăm lượng.
Sau đó, bên không có tiền không phục nhưng lại không thể tranh cãi với đối phương, thế mà lại bất chấp hình tượng nhổ nước bọt, khiến các công tử võ tướng sửng sốt.
Thanh Hắc Đao này có thể bán được với giá bốn nghìn một trăm lượng là điều Lạc Lan không ngờ đến.
Cô ấy vừa bảo cựu binh tách hai công tử ra, vừa ra hiệu cho Thiết Chùy lấy thanh Hắc Đao thứ mười.
“Các vị bình tĩnh, bảo vật của buổi đấu giá lần này đến rồi”.
Lạc Lan cao giọng nói: “Người nào cần có thể nắm lấy cơ hội, đây là thanh đao cuối cùng của hôm nay”.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, rất nhiều công tử đều cảm thấy hôm nay ít nhất mình sẽ mua một thanh Hắc Đao về.
Nhưng có tổng cộng mười thanh Hắc Đao, Tấn Vương, Cửu công chúa, nha hoàn, thư sinh cộng lại đã hết năm thanh đao.
Cứ thế mấy chục công tử võ tướng chỉ còn có thể tranh được năm thanh đao mà thôi.
Thấy chỉ còn lại một thanh Hắc Đao, không ít người lo lắng.
Rất nhiều công tử đều thầm nhắc mình, bất kể lần này là ai, mình cũng không thể nhường, không thể tiếp tục xem cuộc vui nữa, nhất định phải giành được thanh đao cuối cùng.
“Lạc Lan cô nương, thanh Trảm Tinh Đao cuối cùng khắc gì vậy?”
Một công tử nhà quan văn lên tiếng hỏi.
Lần này hắn tới là để hóng hớt, không mang theo tiền, trong mấy lần đấu giá trước đã bị loại bỏ từ rất sớm.
Cũng chính vì hiểu bản thân không có cơ hội, nên tâm thế ngược lại đang là tốt nhất.
Chữ khắc trên chín thanh Hắc Đao khi trước đều cực kỳ đặc sắc, thanh được xếp ở vị trí cuối cùng chắc chắn sẽ không thua kém.
Tất cả những công tử khác đều dừng việc bàn luận và nhìn về phía Lạc Lan.
“Nếu như mọi người đã nóng lòng thì ta cũng không úp mở nữa”.
Lạc Lan rút thanh Hắc Đao ra, cao giọng hô lên: “Chữ khắc trên thanh Trảm Tinh cuối cùng là – Cớ sao đàn ông không mang theo móc vàng, thu hồi mười sáu châu Yến Vân?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT