Đây là mệnh lệnh đầu tiên mà Kim Phi giao cho anh ta, để biểu thị sự coi trọng, anh ta sẽ đích thân xuống núi thu xếp.  

Chung Ngũ là cận vệ mà Khánh Hoài tìm cho Kim Phi, dù Khánh Hoài đang hôn mê, Chung Ngũ vẫn chấp hành mệnh lệnh này.  

Ban nãy Từ Kiêu ở đây, hắn cũng không tiện chất vấn Kim Phi, đợi tới khi Từ Kiêu xuống núi, Chung Ngũ mới tiến đến hỏi:  



“Thưa tiên sinh, ngài cho người lên núi chặt cây là vì muốn làm xe bắn đá như khi nãy nói sao?”  

“Phải”, Kim Phi không giấu giếm Chung Ngũ, gật đầu thừa nhận.  

“Thứ đó đáng tin không?”  



“Đương nhiên”, Kim Phi tự tin nói: “Nếu như lắp đặt toàn bộ máy bắn đá trên những vị trí mà tôi cho đánh dấu, người Đảng Hạng có nhiều chừng nào cũng đừng hòng xông qua được”.  

“Lợi hại vậy cơ à?”, Chung Ngũ chấn động.  

Quen biết lâu như vậy, hắn cũng coi như hiểu Kim Phi, biết Kim Phi luôn nói lời giữ lời.  

Nếu đã nói như thế, vậy thì đã hoàn toàn chắc ăn rồi.  

“Nỗi lo lắng duy nhất của ta bây giờ chính là thời gian không đủ”.  

Kim Phi bất lực thở dài.  

Xe bắn đá có kết cấu đơn giản hơn so với cung nỏ hạng nặng, hơn nữa còn không cần sử dụng cung tên, đá trên núi, xác của kẻ địch, chum vại, bất cứ thứ gì cũng có thể ném về phía trận địa của kẻ địch, phạm vi sát thương và lực sát thương còn cao hơn cả nỏ nặng.  

Mặc dù tốc độ bắn chậm hơn nhiều so với nỏ nặng, có điều cũng coi như một loại vũ khí sắc bén có tính năng rất cao.  

Rắc rối duy nhất chính là chế tạo máy bắn đá cần thời gian.  

Nếu như cho y thêm thời gian một, hai tháng, không, chỉ cần cho y thêm một tuần thì y sẽ thư thả hơn nhiều.  

Đáng tiếc là người Đảng Hạng sẽ không cho y nhiều thời gian như thế.  

“Tiên sinh, ngài yên tâm, nếu như người Đảng Hạng đánh tới thì dù có phải dùng tới cả đám người, tôi cũng phải dẫn anh em giành cho ngài đủ thời gian”.  

Chung Ngũ vỗ ngực hô lên.  

“Đối phó với kỵ binh của người Đảng Hạng không thể chỉ dựa vào số lượng mà còn phải động não”.  

Kim Phi gật đầu, nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi làm cận vệ của Hầu gia đã từng dẫn binh chưa?”  

“Đương nhiên là đã từng, ta và lão Trịnh, Lưu Quỳnh đều là tướng của hàng trăm binh sĩ, sau này được Hầu gia xem trọng nên mới được làm cận vệ”.  

“Vậy ta giao cho ngươi một nhiệm vụ”.  

“Ngài nói đi”.  

“Ngươi như này…”  

Kim Phi nhặt một cái gậy gỗ từ dưới mặt đất lên, ngồi xổm xuống giảng giải kế hoạch của mình cho Chung Ngũ.  

“Được… hay… vậy mà còn có thể đối phó với kỵ binh như thế…”  

Cùng với sự giải thích của Kim Phi, mắt của Chung Ngũ ngày càng phát sáng, kích động tới độ chỉ muốn lập tức đi tìm kỵ binh Đảng Hạng để thử cách mà Kim Phi nói.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play