Bây giờ ở Quảng Nguyên, phụ nữ đã không còn đổ xô đi mua xà phòng thơm nữa, trừ tiêu dùng hàng ngày, rất ít người đi giành mua.
Nhưng các thanh lâu đều cần sử dụng lượng hương liệu rất lớn, mỗi tháng sẽ mang lại số tiền rất lớn cho thương hội Kim Xuyên.
“Thanh lâu kinh thành sở dĩ không mua xà phòng thơm, là bởi vì bọn họ không biết cách sử dụng xà phòng thơm”, Lạc Lan ngẩng đầu nhìn về phía Thiết Chùy, che miệng cười nói: “Chuyện này lại phải làm phiền hai huynh rồi”.
“Lạc Lan muội muội, muội nhìn ta như vậy làm gì? Ta là người đàng hoàng, ta chưa từng đi vào thanh lâu, cũng không biết cách sử dụng xà phòng thơm”, Thiết Chùy vội vàng chối.
“Nói, nói tiếp đi”, Hàn Phong híp mắt nói: “Ta thích nhìn bộ dạng huynh nghiêm túc nói chuyện bậy nói bạ như vậy”.
"Ai nói bậy nói bạ, ngươi nhìn thấy ta đi vào thanh lâu lúc nào?”, Thiết Chùy vẫn cứng đầu cứng cổ cãi.
“Ôi, không biết Liễu Nhi cô nương và Thủy Tiên cô nương nghe thấy huynh nói như vậy có đau lòng không nhỉ?”
Hàn Phong thở dài nói: “Đúng rồi, còn có Tước Nhi cô nương và Tiểu Tuyền cô nương..”.
“Hay lắm lão Hàn, ngươi thế mà lại theo dõi ta?”
Thiết Chùy trừng mắt: “Tiên sinh và Lương ca giao Cảnh Minh cho huynh, là để huynh thu thập tình báo chứ không phải để huynh theo dõi người của mình”.
“Huynh suy nghĩ nhiều rồi, chỉ với tửu lượng của huynh, ta còn cần phái người đi theo dõi huynh sao? Uống có chút rượu đã khai sạch ra”.
Hàn Phong bĩu môi nói: “Bây giờ toàn bộ làng Tây Hà, ai mà không biết chuyện hư hỏng của huynh ở Quảng Nguyên? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết chiến tích rực rỡ một đêm đi dạo bốn thanh lâu của huynh”.
“Được rồi lão Hàn, đừng nói nữa, Lạc Lan cô nương vẫn còn ở đây”.
Thiết Chùy dù da mặt dày đến đâu, thì lúc này cũng không thể chịu nổi nữa, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.
“Chậc, huynh cho rằng tại sao Lạc Lan cô nương lại tìm huynh?”, Hàn Phong liếc mắt hỏi.
Lạc Lan che miệng cười nói: “Thiết Chùy đại ca, chuyện này làm phiền huynh rồi, sau khi làm xong chuyện này, ta sẽ đòi công lao cho huynh ở chỗ tiên sinh, tốn bao nhiêu bạc, tiên sinh cũng sẽ trả lại cho huynh”.
“Thiết Chùy, cơ hội tốt, ta còn hơi động lòng đấy”, Hàn Phong trêu chọc.
“Mấy người thật sự quá đáng rồi đấy!”
Thiết Chùy giận đến mức râu rung rung, chỉ vào Lạc Lan hỏi: “Lạc Lan muội muội, muội thật sự có thể báo cáo hả?”
Phụt!
Hàn Phong vừa mới uống một ngụm trà liền phun ra: “Lão Thiết, huynh đi thật à?”
“Lạc Lan muội muội nói đúng, chúng ta ngàn dặm xa xôi mang xà phòng thơm tới đây, đương nhiên phải bán hết, vì tiên sinh, ta hy sinh một chút cũng không sao”.
Thiết Chùy hiên ngang lẫm liệt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT