*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kim Phi nhìn thấy chiến mã của mấy người Khánh Hoài ở làng Tây Hà có trang bị móng ngựa nên cứ nghĩ mấy món vũ khí kia đã xuất hiện từ lâu.  

Ai mà ngờ không có…  

Lần đầu tiên mà sử dụng các vũ khí loại mới thì hiệu quả sẽ tốt nhất vì kẻ địch không có phòng bị.  



Hệt như hôm nay Khánh Hoài có thể đánh bại kỵ binh Đảng Hạng là nhờ vào lưới dây thép.  

Nếu thế giới này chưa từng có vũ khí xe bắn đá, chông sắt, bẫy hố thì có phải có thể đem đến bất ngờ cực kỳ lớn cho người Đảng Hạng hay không?  



Bên Kim Phi đang tính toán kế sách đối phó với địch, Phạm tướng quân vừa kiểm tra quân vụ ở bên ngoài về cũng nhận được tin Thiết Lâm Quân đổi thống soái.  

“Ngươi nói sao, Khánh Hoài bị thương nặng hôn mê nên bảo Kim Phi đến thống lĩnh Thiết Lâm Quân à?”  

Phạm tướng quân nghe người khác nói lại cũng giật mình: “Trong quân không được nói đùa, không thể đùa được”.  

“Tướng quân, sao ta dám nói bậy bạ chuyện này được?”  

Phụ tá cầm một bức thư ở trên bàn: “Đây là thư nhận lệnh Khánh Hoài tướng quân đưa đến”.  

“Khánh Hoài đang làm bậy đây hả?”  

Phạm tướng quân tức đến mức râu cũng rung lên: “Kim Phi đó là một tên thợ rèn, làm gì biết cách đánh trận chứ?”  

“Tướng quân, Thanh Thủy Cốc mà Thiết Lâm Quân phòng thủ rất quan trọng, không thể thất thủ được, ngài xem có phải muốn tước chức vụ của Kim Phi gì đó không?”  

Phụ tá hỏi.  

“Theo quy tắc trong quân, thư nhận lệnh trước khi Khánh Hoài hôn mê chỉ có Bệ hạ mới có thể thay đổi, ta cũng không bác bỏ được”.  

Phạm tướng quân đi quanh bàn mấy vòng: “Ngươi lập tức đến Thiết Lâm Quân giám sát tên Kim Phi này, một khi phát hiện hắn có hành động bất chính, lập tức phái người về báo cho ta”.  

Phụ tá dẫn theo tuỳ tùng, ngày hôm đó đã đi khỏi thành Vị Châu để tới Thiết Lâm Quân.  

Cùng lúc này, doanh trại Đảng Hạng cũng cực kỳ náo nhiệt.  

Rất nhiều tướng quân tập trung bên trong lều lớn, vừa uống rượu vừa thảo luận việc chiến đấu vào buổi chiều.  

“Thật đáng chết, suýt thì có thể bắt sống Khánh Hoài rồi!”  

“Người của ta chém cho Khánh Hoài một dao, còn nện cho hắn một trận, kết quả lại bị cận vệ của hắn cứu trở về, thật là quá đáng tiếc”.  

“Quả thực đáng tiếc, thường ngày Khánh Hoài đều chui rúc ra phía sau cùng như một con rùa rụt cổ, hiếm có được một lần lên tiền tuyến mà vẫn chưa bắt được hắn”.  

“Đều trách số dây thép kia, trói lên chân ngựa muốn giãy cũng không giãy ra được, thật sự quá đáng hận”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play