Từ xưa tới nay, buôn muối gần như đồng nghĩa với danh từ đại gia.
Đương nhiên, các quý tộc sẽ không bỏ qua số tiền lãi lớn như vậy, rất nhiều thương nhân buôn muối đều là người kiếm ra tiền của các quý tộc.
Hầu hết số tiền kiếm được của dân buôn muối đều bị những kẻ chống lưng lấy sạch.
Để bảo vệ lợi ích của mình, các quý tộc đã ra luật lệ rằng quan phủ độc quyền bán muối, những người không được quan phủ cho phép không được phép sản xuất và bán muối.
Nếu Kim Phi có thể có tư cách làm muối và bán muối, thì dù chỉ một quận, y cũng có thể có một khoản thu nhập cố định lớn.
So với việc làm muối và bán muối, thật ra Kim Phi càng để ý tới điều kiện đầu tiên mà Khánh Mộ Lam nói hơn.
Bây giờ y đang lén lút khai thác mỏ vonfram và than đá, không thể làm rầm rộ, hơn nữa còn có nguy cơ bị phát hiện.
Nếu có thể quanh minh chính đại nhận thầu, y có thể chế tạo dụng cụ đưa vào mỏ, hiệu suất khai thác sẽ lập tức tăng lên gấp bội.
Nó có thể thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của xưởng luyện sắt.
Dù biết nhà họ Khánh đang lợi dụng mình nhưng Kim Phi vẫn hơi dao động.
Khánh Mộ Lam nói rất đúng, một là y không làm quan, hai là không có đất phong, không có gì khiến Hoàng đế kiêng dè, vì vậy cũng không quá lo lắng Hoàng đế nghi ngờ.
Nhưng cơ hội bắt chẹt nhà họ Khánh cũng không nhiều, huống hồ trong đàm phán nếu muốn nhiều hơn thì tất nhiên sẽ phải đòi hỏi nhiều hơn.
Cho nên dù Kim Phi dao động, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại y còn trầm tư một lúc, dáng vẻ cân nhắc hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tiên sinh, chẳng lẽ hai điều kiện này chưa thể hiện đủ thành ý của ca ca ta sao?"
Khánh Mộ Lam không phải là kẻ ngốc, cô ấy cũng đoán được ý đồ của Kim Phi: "Ngài có biết bên ngoài có bao nhiêu người giành nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn có thân phận thương gia buôn muối không? Còn mỏ khoáng sản nữa, chỉ cần thuộc địa phận Tây Xuyên, tiên sinh đều có thể khai thác, tôi dám đảm bảo ở Đại Khang không có mấy người có được tư cách này đâu!"
"Đó là vì người khác không thèm làm mà thôi", Kim Phi nói: “Hơn nữa cô nói cứ như thể ta không cần phải bỏ tiền ra không bằng”.
Khánh Mộ Lam không trả lời Kim Phi, mà nhìn Tiểu Nga đang vùi đầu ăn: "Tiểu Nga, không phải sắp tới giờ học rồi ư? Sao em còn chưa đi?"
"Hả?"
Tiểu Nga bối rối ngẩng đầu lên, không hiểu sao chủ đề nói chuyện lại chuyển thành chuyện của mình.
Nhưng Quan Hạ Nhi hiểu ra những gì Khánh Mộ Lam sắp nói với Kim Phi không phù hợp để họ lắng nghe, vì vậy cô đưa tay ra kéo Tiểu Nga.
"Tỷ tỷ đừng kéo ta, chờ ta bưng canh lên đã!"
Tiểu Nga cố gắng bưng nồi đất đựng thịt đi.
Đường Tiểu Bắc và Đường Đông Đông cũng lần lượt thức thời rời đi.
Khánh Mộ Lam đi tới đóng cửa lại, sau đó chớp mắt nhìn Kim Phi, nói: "Bao cả núi để khai thác chắc chắn sẽ tốn tiền, nhưng chúng ta có thể thương lượng xem sẽ tốn bao nhiêu mà”.
Đôi mắt của Kim Phi lóe sáng khi nghe điều đó.
Trên thực tế, những hoạt động giống vậy ở đời trước cũng không hề hiếm, một số tư bản phát hiện vài mỏ khoáng sản ở Châu Phi, chỉ cần hối lộ quan chức địa phương là có thể ký hợp đồng với giá rất thấp.
Cách làm của Khánh Mộ Lam là khả thi.
Đại Khang không coi trọng công nghiệp, thậm chí không có bộ phận chuyên môn thăm dò, ngoại trừ các mỏ khoáng sản thông dụng như vàng, bạc, đồng và sắt, họ biết rất ít về các mỏ khoáng sản khác, cũng ít người quản lý những mỏ đó, càng không có ai tranh giành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT