*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những người tạo phản đã nhanh chóng mở rộng gấp nhiều lần, lần lượt chiếm giữ hai huyện thành, còn bao vây cả quận thành.
Hoảng sợ trước quy mô và xu hướng phát triển của quân tạo phản, quan chức cấp cao của Tấn Châu ngay lập tức cử sứ giả đến Biện Kinh để cầu cứu.
“Sau đó thì sao?”, Kim Phi hỏi: “Triều đình định làm thế nào?”
"Còn làm sao được nữa, triều đình phái quân trấn áp”.
Khánh Mộ Lam nói: "Hơn nữa ta nhận được tin rằng, trong triều đình có người đề nghị, phái Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài ca ca đi trấn áp”.
"Gì cơ?"
Lúc này Kim Phi suýt chút nữa nghẹn họng: “Thiết Lâm Quân bị điều động đi trấn áp người dân, vậy bảo loại tướng quân công tử bột như Trương Khải Uy đi canh giữ Thanh Thủy Cốc sao?”
Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu đều là những nơi thế nào chứ?
Đó là cửa lớn phía Bắc của Đại Khang!
Y đã sớm biết cuộc tranh đấu trong triều đường Đại Khang rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này!
Đám đại thần trong triều vậy mà vì tranh đấu, ngay cả cửa lớn ở biên giới cũng không thèm quan tâm nữa sao?
"Tiên sinh, ngài nói đúng, chính là người nhà họ Trương đề nghị”.
Khánh Mộ Lam cười gượng nói: "Có lẽ họ cho rằng, có được máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì họ cũng có thể trấn giữ được Thanh Thủy Cốc dễ dàng như tiên sinh”.
"Nếu thật sự đơn giản như vậy thì lúc đầu An Túc Quân và Vĩnh An Quân đã không bị thua thảm hại như vậy!"
Kim Phi tức giận đến mức khuôn mặt biến sắc: "Nhà họ Trương làm vậy là đang báo thù việc Khánh Hoài đánh gãy chân Trương Khải Uy sao?"
Suy cho cùng, trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi cũng có tình cảm với Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu.
Không phải tất cả mọi người có được vũ khí tối tân đều có thể thắng trận. Không phải vũ khí quyết định kết quả thắng thua cuối cùng của cuộc chiến mà là người sử dụng vũ khí.
Trước kia Thiết Lâm Quân bị bao vây, thống soái Phạm tướng quân của đội quân trấn giữ phía Tây đã phái An Túc Quân và Vĩnh An Quân đi cứu viện, lúc đó hai đội quân đều đã biết cách sử dụng phương trận Macedonia, quân số cũng đông hơn quân Đảng Hạng, nhưng thế thì có tác dụng gì chứ?
Mới đi được nửa đường, đã bị kỵ binh Đảng Hạng giết đến mức vứt bỏ mũ sắt và áo giáp, thương vong hơn một nửa!
"Tiên sinh đừng nóng giận, bây giờ chỉ là nhà họ Trương đưa ra đề nghị, Bệ hạ còn đang cân nhắc, vẫn chưa đồng ý đâu”.
Khánh Mộ Lam nói.
"Trời ạ, chuyện này còn phải cân nhắc sao?"
Kim Phi che má, hơi đau răng: "Chẳng lẽ Bệ hạ không sợ Thanh Thủy Cốc bị đám người Đảng Hạng chiếm sao?"
Vừa rồi, y gần như suýt hét lên hai từ "Hôn quân".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT