*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, Trịnh Phương lấy ra con dấu của Khách Hoài.  

Theo quy định của quân đội Đại Khang, nếu thống soái bị thương nặng hoặc chết thì có thể tìm người tạm thời quản lý quân đội, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, binh bộ sẽ thu hồi binh quyền và bổ nhiệm lại.  

Nhưng nói chung, nếu thua không quá thảm hại thì người giữ binh quyền tạm thời sẽ được cân nhắc lên nắm giữ chức vụ thật.  



“Để ta phụ trách Thiết Lâm Quân?”  

Kim Phi ngạc nhiên hỏi.  



Sống ở hai thời đại nhưng đây là lần đầu tiên y ra chiến trường, đâu có biết đánh trận thế nào?  

“Đúng vậy, Hầu gia nói bình thường hay cùng tiên sinh thảo luận quân trận, ngài sẽ là một vị tướng quân tài giỏi”.  

Trịnh Phương nói.  

Ở thời này không có máy tính, không có điện thoại, thậm chí đến sách cũng rất ít, vô cùng nhàm chán.  

Vì vậy trên đường từ quận Kim Xuyên đến Vị Châu, Kim Phi không chỉ học cưỡi ngựa, mà còn đàm đạo quân sự cùng Khánh Hoài vài lần, còn tiến hành diễn tập thử.  

Phương thức chiến đấu của Đại Khang giống y hệt thời nguyên thủy, hầu như phần lớn thời gian hai bên đều tự tập hợp người rồi tìm chỗ nào đó chém giết, không hề có nhiều chiến thuật.  

Người Đảng Hạng càng dã man hơn, cách đánh ưa thích của bọn họ là phi ngựa tung hoành.  

Có rất ít vị tướng lĩnh dùng chiến thuật giỏi như Khánh Hoài.  

Đó là lý do tại sao anh ta có thể lãnh đạo Thiết Lâm Quân vào năm ngoái và đánh bại hàng nghìn kỵ binh Đảng Hạng.  

Bất kể cổ xưa hay hiện đại, nơi đầu tiên sử dụng kỹ thuật tiên tiến thường là quân đội.  

Mặc dù kiếp trước Kim Phi không được học quân sự, nhưng để tìm hiểu lịch sử của những cỗ máy cổ đại, y đã xem rất nhiều phim tài liệu về chiến tranh, y cũng biết đôi điều về chiến trận.  

Vì vậy lúc cùng Khánh Hoài tiến hành đối đầu giả lập, Kim Phi đã thắng hai lần.  

“Bình thường ta và Hầu gia chỉ là chơi đùa, sao có thể so sánh với chiến tranh thật sự?”  

Kim Phi cười khổ hỏi.  

“Cái này ta cũng không biết, ta chỉ phụ trách truyền lệnh của Hầu gia mà thôi”.  

Trịnh Phương nói: “Dù sao thì kể từ bây giờ, tính mạng của hàng nghìn huynh đệ Thiết Lâm Quân sẽ được giao cho tiên sinh”.  

Nghe vậy, Kim Phi càng thêm căng thẳng, hỏi: “Ta có thể giao lại vị trí này cho người khác không?”  

“Ngài muốn giao cho ai?” Trịnh Phương hỏi.  

“Giao cho ai mạnh hơn ta”, Kim Phi nói: “Ví dụ như giao cho phó tướng của Khánh Hoài”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play