Trưởng làng cười nói: "Đợi sau khi đánh tan đám thổ phỉ, ta sẽ tiến cử cô gia nhập đội nữ binh!"  

"Vậy tốt quá, cám ơn trưởng làng!"  

Người phụ nữ vui mừng chạy vào lều cỏ, lấy ra cây thương dài mà người đàn ông của cô đã từng sử dụng.  

Có người dẫn đầu ắt sẽ có người theo sau, chẳng mấy chốc, càng lúc càng có nhiều phụ nữ tham gia vào đội bảo vệ làng Tây Hà.  

"Kim tiên sinh từng nói người có lòng tiến về phía trước là người vô địch, trước kia ta không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi, vẫn là Kim tiên sinh nhìn xa trông rộng”.  

Trưởng làng nhảy xuống tảng đá, nói với binh lính nữ bên cạnh: "Có những người này ở đây, cho dù làng Tây Hà hôm nay bị thổ phỉ phá nát, cũng sẽ sớm được xây dựng lại!"  

...  

Ngôi làng trở nên bận rộn vì ba mũi tên khói, trong một khu rừng cách ngôi làng mấy dặm, Trịnh Phương cũng không kịp trở tay khi nhìn thấy ba mũi tên khói.  

"Tiên sinh hoài nghi trong làng có người phản bội, quả nhiên Tiên sinh đã đoán trúng rồi!"  

Trịnh Phương tức giận nói: "Mau đi xem ai đã bắn mũi tên khói trên đỉnh núi, thổ phỉ còn chưa tiến vào Trường Xà Câu, bọn chúng làm vậy là đang báo tin cho bọn thổ phỉ sao?”  

Vĩ nhân đã từng nói rằng sức mạnh của quần chúng là vô tận.  

Người dân Kim Xuyên căm ghét bọn thổ phỉ thu lương thực hàng năm, biết tin Kim tiên sinh phái người phong tỏa hang ổ của thổ phỉ, ai nấy cũng đều vỗ tay hoan hô.  

Mỗi ngày các hộ nông dân đều mang lương thực mà hàng ngày nhà mình không nỡ ăn đến núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà và Hắc Thủy Câu cho đám người Trương Lương.  

Đám thổ phỉ đỉnh Song Đà nghĩ rằng bọn chúng âm thầm lẻn xuống chân núi thần không biết, quỷ không hay, thực chất sớm đã bị thợ săn phát hiện rồi, hơn nữa còn lập tức báo cáo cho Trịnh Phương.  

Đương nhiên chuyện lớn như vậy Trịnh Phương không dám tự mình quyết định, sau khi phái người đi xác nhận liền thông báo cho Kim Phi.  

Thực chất Kim Phi vẫn luôn lo lắng về chuyện của mấy đám thổ phỉ này, dù sao mỗi nhóm cũng có hơn trăm người, nếu cưỡng ép đánh vào, cũng khiến cho các cựu binh và binh lính bị thương tổn nặng, vì vậy chỉ đành phong tỏa chờ đợi.  

Mấy nhóm thổ phỉ này kiếm sống bằng cách thu lương thực hàng năm, mỗi một hang ổ đều tích trữ một lượng lớn lương thực, nếu chờ đợi thì bắt buộc phải chờ đợi một khoảng thời gian dài, nói không chừng 1 2 năm vẫn chưa kết thúc.  

Hơn nữa thời gian lâu dần, các cựu binh phụ trách phong tỏa cũng sẽ mệt mỏi, từ đó nới lỏng cảnh giác, nhỡ một hôm nào đó thổ phỉ nắm bắt cơ hội lao ra thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.  

Sau khi nhận được tin của Trịnh Phương, Kim Phi lập tức phái người tới núi Hổ Đầu kiểm tra, kết quả phát hiện ra bọn thổ phỉ luồn ra từ con đường nhỏ dưới chân núi.  

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, vì vậy Kim Phi quyết định tương kế tựu kế, bảo Trịnh Phương giả vờ như không biết gì hết, tiếp tục phong tỏa đỉnh Song Đà, âm thầm phái người theo sát nhất cử nhất động của thổ phỉ.  

Bây giờ làng Tây Hà đang là một mớ hỗn độn, vì để ngăn tin tức truyền ra ngoài, chỉ có Kim Phi và Trịnh Phương biết được kế hoạch này, đến cả Khánh Mộ Lam cũng không nói.  

Nhân lực sử dụng cũng là bí mật điều từ Quảng Nguyên về, nói với bên ngoài rằng đội hộ tống đi tới nơi khác rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play