Lúc này, Phùng tiên sinh đang dẫn vài người chạy nhanh từ con hẻm về phía thành phía Đông.  

Huyện phủ Kim Xuyên không lớn, chẳng mấy chốc mấy người họ đã đến dưới tường thành phía Đông.  

Bức tường thành cổ bao quanh thành một vòng, không thể cử người canh gác ở mọi nơi.  

Nếu như không ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, phủ binh bình thường chỉ canh gác ở một số địa điểm trọng yếu như mấy cửa thành và các góc tường thành, những nơi khác trong tường thành nửa tháng đi tuần tra một lần đã không tệ rồi.  

Mà đoạn tường thành nơi mấy người Phùng tiên sinh đang đứng thuộc vào khu vực rất ít khi có phủ binh tuần tra.  

Người đàn ông đi theo Phùng tiên sinh thuần thục nhấc tấm ván gỗ bị lá cỏ mục chặn lại, để lộ ra một cái lỗ có kích thước bằng một chậu nước.  

"Đại Cẩu, bình thường ngươi hay lẻn ra lẻn vào từ chỗ này sao?"  

Phùng tiên sinh liếc nhìn cái lỗ đen, hỏi.  

"Đúng vậy, ta và sư phụ đào cái hố này mất hơn nửa năm, nó là thủ đoạn để bọn ta bảo toàn tính mạng”.  

Đại Cẩu nói: "Phùng tiên sinh, nếu không phải trước đây ngài từng giúp đỡ ta thì cho dù có đưa bao nhiêu tiền thì ta cũng sẽ không nói với ngài”.  

"Kim Xuyên sau này sẽ là thiên hạ của Kim Phi, ngươi không lăn lộn ở đây được đâu, đi theo ta”.  

Phùng tiên sinh nói.  

“Cám ơn ngài, nhưng ngài cũng biết ta còn có mẹ, vợ và con ở nhà, nếu ta đi rồi thì họ sẽ thế nào?”  

Đại Cẩu lắc đầu từ chối, đang định nói thêm gì nữa thì đột nhiên hai mắt mở to.  

Đại Cẩu nhìn xuống dưới, một con dao sắc nhọn đã bất ngờ đâm vào ngực.  

"Ngài..."  

Đại Cẩu với tay định túm lấy quần áo của Phùng tiên sinh, nhưng người phía sau đã vặn cán dao một cách thô bạo.  

Trong lòng tràn ngập cảm giác không cam tâm, Đại Cẩu bất lực ngã xuống, nhắm mắt lại mãi mãi.  

Đằng sau anh ta là một người đàn ông chột mắt, hắn là hộ vệ đi theo Phùng tiên sinh.  

Phùng tiên sinh nhìn lại huyện Kim Xuyên một lần nữa, thở dài rồi chui vào lỗ đen.  

Mặc dù sát khí trong mắt Triệu huyện úy chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn bị Phùng tiên sinh nhìn thấy.  

Khoảnh khắc đó, Phùng tiên sinh biết rằng không thể ở lại  Kim Xuyên thêm được nữa. Nếu tiếp tục ở lại, rất có khả năng ông ta sẽ bị ba người Triệu huyện úy bắt giao cho Kim Phi làm con dê thế mạng.  

Trước khi ra tay, Phùng tiên sinh đã nghĩ ra rất nhiều cách, vừa thấy ba người Triệu huyện úy không đồng ý với cách tạo phản, ông ta không nói tiếp kế hoạch tiếp theo của việc tạo phản nữa mà đổi thành kế sách trấn áp thổ phỉ.  

May mắn thay, ba người Triệu huyện úy đã hoảng loạn tới mức không còn suy nghĩ gì được nữa, cũng không hề nghi ngờ gì, do đó ông ta mới thuận lợi rời khỏi quán rượu nhà họ Ngụy.  

Quả thật, kế hoạch trấn áp thổ phỉ cũng là do ông ta phí hết tâm tư mới nghĩ ra được, khả năng thành công rất cao, nhưng ông ta còn có cách tốt hơn, không muốn tiếp tục mạo hiểm cùng ba người Triệu huyện úy nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play