*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Lương nói: "Những gì tiên sinh mang đến cho mọi người là cuộc sống tốt lành thực sự, thần tiên có thể mang đến cho mọi người cái gì chứ?
Hơn nữa nghe nói có người còn lập bài trường sinh tiên sinh cùng thờ phụng với tổ tiên đó, thời gian dài ra, không phải tiên sinh sẽ thành thần tiên thực sự sao?"
Kim Phi nghe xong im lặng một lúc lâu.
Nhưng những gì Trương Lương nói quả là có khả năng.
Trên thực tế, rất nhiều vị thần trong lịch sử đều là những người bình thường mang thân xác phàm tục, nhưng họ đã làm điều gì đó tốt cho con người, dần dần được con người phong thần, và trở thành những vị thần trong miệng bách tính.
Kim Phi đếm thời gian, đội làng Tây Hà đến đây nhanh nhất cũng mất khoảng một giờ.
Nhưng cùng Trương Lương tán gẫu chưa được bao lâu, liền nhìn thấy một đoàn đuốc, giống như một con rồng dài uốn lượn trên đường núi.
Dựa vào tốc độ di chuyển của những ngọn đuốc, rõ ràng cả đội không đi bình thường mà chạy về phía trước.
Kim Phi đưa Trương Lương xuống núi, đội đuốc cũng vừa tới.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Kim Phi hơi ươn ướt.
Thiết Chùy không lừa y, hầu như đàn ông trong thôn đều đến, từ những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi cho đến những cụ già năm mươi, sáu mươi tuổi.
Làng Tây Hà cách đây không gần, lại còn có nhiều đường núi nhấp nhô, đẩy xe ba gác chạy đến cũng không dễ dàng.
Cường tráng như Lưu Thiết mệt đến mức ôm xe thở hổn hển, nói cũng chẳng buồn nói, huống chi là những người già và trẻ nhỏ kia.
Thấy Kim Phi không sao, mọi người đều lộ ra vẻ yên tâm, sau đó cười vẫy tay, nằm rạp xuống trên đường núi, lồ ng ngực phập phồng như ống bễ.
Nói cách khác, cuộc sống ở làng Tây Hà bây giờ đã tốt hơn, nếu là mấy tháng trước, họ đã kiệt sức mà chết rồi.
Trên thực tế, sau khi vận động mạnh, không nên nằm xuống và nghỉ ngơi ngay, vì như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Nhưng Kim Phi không muốn nói về điều này ngay bây giờ, y chỉ chạy đến phía sau và hô lên: "Nhị Khuê, đi lấy một ít nước ấm để mọi người giải khát đi".
"Đã chuẩn bị xong rồi".
Nhị Khuê vội vàng gọi mấy cựu binh đến.
Mỗi cựu binh mang theo một thùng gỗ.
Kim Phi cầm lấy bát sứ, múc một bát cho Lưu Thiết trước: "Thiết Tử ca, vất vả rồi".
Lưu Thiết giơ tay, cầm lấy bát nước ngửa cổ đổ một phát vào bụng, rồi lại đưa tay ra múc, nhưng Kim Phi đã giật lấy bát nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT