*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mang thai thì còn được, có Đường Tiểu Bắc, một thành viên mới có kiến thức uyên bác, Kim Phi hầu như đều rất hợp tác.  

Nhưng trong vấn đề tác thành với Đường Đông Đông, hai bên đều trốn tránh, khiến Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc cảm thấy bất lực.  

"Tướng công, đã muộn như vậy, chàng còn ra bên ngoài làm gì?"  

Quan Hạ Nhi đưa tay lau đi vết tro đen trên mặt Kim Phong, có chút đau lòng: "Ngày mai làm có được không?"  

"Bằng hữu lão Đường hiện đã đến báo tin cho làng Tây Hà, hiện tại nam nhân trong thôn đều tới cứu chúng ta, ta phải thu xếp một phen".  

Kim Phong nói: "Chờ trời sáng, ta sẽ kêu Lương ca đưa hai người trở về, còn ta sẽ ở chỗ này vài ngày".  

"Nếu tướng công không trở về, ta cũng không trở về".  

Quan Hạ Nhi nói: "Chàng không quen ăn cơm tập thể, Nhuận Nương cũng không có ở đây, ta ở lại nấu cơm cho chàng".  

"Vậy ta ở lại đây sưởi ấm cho chàng".  

Dù sao cô ấy cũng xuất thân từ thanh lâu, khi không có người ngoài, lời nói của Đường Tiểu Bắc táo bạo hơn nhiều so với Quan Hạ Nhi.  

Nhiều khi Kim Phi còn không đỡ kịp.  

"Đây không phải là nhà, nhỏ giọng chút".  

Quan Hạ Nhi tức giận nhìn Đường Tiểu Bắc: "Hơn nữa, hiện tại mới là mùa thu, nắng gắt cuối thu còn chưa tắt, sao cần phải làm ấm chăn chứ?"  

"Quạt cho chàng cũng được".  

"Không cần!"  

“Tỷ, ta biết có một cách rất dễ có tin vui”, Đường Tiểu Bắc cười nói.  

"Không phải lại muốn ta mặc cái thứ quần áo kỳ quặc kia đó chứ?"  

Quan Hạ Nhi vẻ mặt cảnh giác.  

“Không, không!”, Đường Tiểu Bắc giơ hai tay thề: “Lần này nhất định sẽ không, chỉ cần dây thừng là được rồi”.  

"Dây thừng? Tại sao ta chưa từng nghe muội nói đến bao giờ nhỉ?"  

"Lúc trước ta quên mất, chỉ là ôm nay nhìn thấy lão Hắc bắt sơn tặc mới nhớ ra".  

"Thật sự hiệu quả sao?", Quan Hạ Nhi có chút cảm động.  

"Dừng đi, bị thương còn nói bậy bạ".  

Kim Phi không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ra đánh vào mắt cá chân của Đường Tiểu Bắc.  

Đường Tiểu Bắc nhanh chóng rút chân lại như thể bị điện giật.  

Cô ấy mím miệng phản đối: "Tướng công, còn không phải vì chàng à, còn đánh ta? Chẳng nhẽ chàng không muốn thử sao?"  

"Haizz… muốn!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play