Thiết Chùy chưa đợi ngựa dừng lại hẳn đã nhảy xuống dưới.
Thấy đám người Kim Phi không sao, Thiết Chùy và các cựu binh phía sau và các binh lính nữ đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này trên mặt, trên người Kim Phi đều lấm lem bùn đất, nhìn trông giống như ăn mày ba năm không tắm ở huyện phủ vậy.
Một người ngày thường gọn gàng sạch sẽ như vậy, lúc này lại bẩn thỉu đến mức này, khiến cho Thiết Chùy cảm thấy rất khó hiểu.
“Tiên sinh, ngài… ngài sao vậy…”
Thiết Chùy tự tát một cái vào mặt mình: “Tiên sinh, bọn ta tới muộn rồi, để ngài phải chịu khổ rồi”.
“Chuyện này không liên quan đến mọi người, không trách mọi người đâu”.
Kim Phi hỏi: “Đúng rồi, sao mọi người lại tới đây?”
“Là một thợ săn tên Hàn Phong tới làng chúng ta báo tin, nói rằng tiên sinh bị thổ phỉ phục kích, trưởng làng lập tức bảo ta dẫn đội quân tới”.
Thiết Chùy nói: “Không chỉ riêng bọn ta, hầu hết đàn ông trong lòng cũng đều tới rồi, nhưng chắc phải khoảng gần sáng mới tới”.
“Hàn Phong?”, Kim Phi khẽ ngây ra.
“Tiên sinh, Hàn Phong là huynh đệ của ta, bọn ta cùng nhau lên núi săn bắn”.
Đường Phi đứng phía sau nói: “Có lẽ là do sợ chúng ta đánh không lại thổ phỉ nên mới vội chạy về làng Tây Hà báo tin”.
“Thì ra là như vậy”, Kim Phi hiểu ra: “Vậy khi quay về nhất định phải cảm ơn vị huynh đệ Hàn Phong này mới được”.
Mặc dù bọn họ đã giải quyết được thổ phỉ, nhưng đối phương đã mất công chạy đi báo tin, cũng là một ân tình.
“Tiên sinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiết Chùy bối rối hỏi.
Hàn Phong chạy tới nói rằng thổ phỉ có hơn 150 người, khiến cho Thiết Chùy sợ hãi một phen.
Kết quả khi anh ta chạy tới chiến trường, Hàn Phong còn nói ít hơn so với thực tế.
Không tính đám trên núi bị giết, chỉ riêng số thổ phỉ bị trói lại đã hơn hai trăm người, vượt xa con số 150 người mà Hàn Phong nói.
Mặc dù không trực tiếp trải qua trận chiến, nhưng thông qua những vết tích để lại cũng có thể đoán được cường độ của nó.
Anh ta thực sự không thể tưởng tượng được, Kim Phi chỉ có chút người như vậy, làm sao lại đánh thắng được, hơn nữa còn sóng sót quay về rất nhiều.
Trương Lương cũng quay đầu sang nhìn.
Thực chất anh ấy cũng rất tò mò, chỉ là vừa nãy chưa kịp hỏi mà thôi.
“Để ta kể lại…”
Lão Hắc kể lại một lượt toàn bộ câu chuyện.
Khiến cho Thiết Chùy và Trương Lương nghe xong đều ngây ra.
“Tiên sinh, Lão Hắc không phải đang đùa bọn ta chứ? Trên đời này có vũ khí có thể khiến người khác mù tạm thời sao?”
Thiết Chùy cảm thấy có chút không tin được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT