Bọn thổ phỉ đều đỏ mắt với sự kích thích của hai trăm lượng bạc.  

Hoàn toàn không quan tâm đ ến các binh lính nữ nữa, lao đến bên trái chỗ Kim Phi.  

Áp lực của A Lan và A Cúc bỗng chốc tăng lên gấp mấy lần, tiết tấu phòng thủ cũng loạn nhịp.  

Chống đỡ không đến một phút, chân A Cúc đã bị đâm một dao.  

Kim Phi vội kéo cô ấy về, thợ săn không đợi Kim Phi bước đến đã giành tiến đến trước một bước bổ sung vào vị trí của A Cúc.  

Nhưng năm đó ông ta chỉ là một thủy binh, lại chưa từng được huấn luyện có hệ thống của làng Tây Hà, hoàn toàn không biết cách phối hợp với A Cúc bên cạnh, chỉ biết sử dụng một cái rìu rồi chém loạn xạ.  

Nhưng cũng may khí thế của ông ta rất hung hãn, tiếng gào cũng lớn nên bọn thổ phỉ bị giữ chân lại.  

“Các huynh đệ, không thể nghỉ ngơi, phải mau chóng đưa tiên sinh đi”.  

Lão Hắc hít sâu một hơi, bò dậy từ dưới đất dẫn ba cựu binh vẫn còn có thể tác chiến còn lại lao lên.  

“Tiên sinh, ngươi đứng đây lại gây sự chú ý, mau lùi về đi”.  

Lão Hắc chạy đến cạnh Kim Phi kéo y về phía sau.  

Kim Phi cũng nhận ra điều này nên không khách sáo với Lão Hắc, vội vàng rút về phía sau, đỡ binh sĩ bị thương dưới đất rút khỏi đỉnh núi.  

Một cựu binh khác vượt qua người thợ săn, thế chỗ của y.  

“Mọi người gắng sức đi, Kim Phi sắp chạy rồi”.  

Tiểu mục đầu trốn ở phía sau vừa thấy Kim Phi định rút đi thì lại châm dầu lửa vào.  

Chiến trường càng trở nên hỗn loạn.  

Mặc dù các cựu binh có khả năng tác chiến và sự phối hợp hơn hẳn bọn thổ phỉ nhưng ai nấy cũng đều có vết thương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phát huy bình thường.  

Hơn nữa bọn thổ phỉ quá đông người, họ có thể ngăn được một hai tên nhưng không thể chặn được ba tên trở lên.  

Thấy bọn thổ phỉ lao đến càng lúc càng nhiều, có thể cuốn cựu binh đi bất cứ lúc nào giống như thủy triều, Kim Phi đỡ cựu binh bị thương còn chưa kịp lùi về, Khánh Mộ Lam nhắm chặt mắt.  

“A Mai, e là chúng ta không giữ vững được nữa, ngươi dẫn tiên sinh đi đi”.  

“Tiểu thư…”  

Khuôn mặt của A Mai đầy vẻ bối rối.  

“Lẽ nào lời ta nói không có tác dụng sao?”  

Khánh Mộ Lam quay đầu lại nói: “Đi mau!”  

“Vâng!”  

A Mai nhìn Khánh Mộ Lam rồi nhảy xuống đỉnh núi.  

Trước đó Kim Phi bị một cành cây lớn đâm vào vai, bây giờ cánh tay rất đau, nhìn thấy A Mai chạy đến vội nói: “A Mai, cô đến đúng lúc lắm, mau đỡ ông ấy giúp ta”.  

“Tiên sinh, tiểu thư bảo ta dẫn ngài đi”.  

A Mai không đỡ người bị thương đó mà ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.  

“Dẫn ta đi ư?”, Kim Phi buồn bực hỏi: “Bọn thổ phỉ đã phong tỏa chật kín đường đi, rời đi thế nào được?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play