Ngay cả khi đã thành lập các xưởng và lò nung ở làng Tây Hà, cũng không thực sự muốn thay đổi cuộc sống của dân làng, mà chỉ muốn sử dụng họ để kiếm tiền.
Nhưng lúc này, trong lòng Kim Phi rất cảm động, lần đầu tiên y nghĩ nếu có khả năng sẽ giúp đỡ người khác.
Thuyền gỗ tiến lên một chút, chậm rãi đi qua thung lũng hẹp.
Con sông lại mở rộng, con đường ven bờ đi lại dễ dàng hơn.
Rồi những người phụ nữ mới nới lỏng sợi dây, quay lại mặc quần áo rồi đi theo đoàn với chiếc gùi trên lưng.
"Tiên sinh, vài chục dặm phía trước đều là đường tốt. Con thuyền đã ổn định. Đã đến lúc ngài học cách cưỡi ngựa rồi".
Chung Ngũ dẫn hai con ngựa chiến lên boong.
"Không vấn đề gì".
Kim Phi và Mãn Thương mắt sáng lên, háo hức muốn thử.
Làm gì có người đàn ông nào không thích cưỡi ngựa chứ?
Hơn nữa, ngựa là phương tiện giao thông được sử dụng phổ biến nhất trong thời đại ngày nay, sớm muộn gì cũng phải học chúng.
Chung Ngũ đã chuẩn bị một con ngựa cái ngoan ngoãn cho y, chờ sau khi Kim Phi leo lên lưng con ngựa, đã dạy cho y một số điều cơ bản cần thiết, sau đó dẫn con ngựa cái đi đi lại lại trên boong.
Với những điều bản thân quan tâm, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng, vào ngày thứ tám, Kim Phi và Mãn Thương đã có thể điều khiển những con ngựa phi nước kiệu trên boong tàu.
Đường thủy dần hết, thuyền gỗ cập bến.
Tiếp theo, họ đi đường núi trong năm ngày, cả nhóm cuối cùng đã đến đích - thành Vị Châu.
Thành Vị Châu là một trong những thành phố chính để phòng thủ chống lại người Đảng Hạng, bức tường thành cực kỳ cao, nhưng một nửa bức tường thành có màu xanh lam bình thường, trong khi nửa bên dưới là màu đen, trông hơi kỳ quái.
"Vị Châu đã từng bị người Đảng Hạng tiến đánh hai lần, cũng bị đốt hai lần, phần dưới cũng bị cháy đen".
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Kim Phi, Chung Ngũ thấp giọng giải thích.
"Gì mà đánh, có mà chạy trốn thì có".
Trịnh Phương nói: “Người Đảng Hạng còn cách Vị Châu 80 dặm, các tướng trấn thủ kinh thành đều bỏ chạy hết, để lại thiên hạ cho người Đảng Hạng, sau này còn không biết xấu hổ xin triều đình cho quân lương".
“Không phải bây giờ đã thay thế bằng Phạm tướng quân sao?”, Chung Ngũ nói: “Phạm tướng quân là một vị tướng nổi tiếng máu lửa. Ta nghe nói rằng ông ấy có thể làm một quan chức cấp cao trong triều đình, nhưng ông ấy đã chủ động xin đến thành Vị Châu".
"Phạm tướng quân đến, Hầu gia rốt cuộc cũng đã có chỗ sử dụng năng lực. Không cần giống như lần trước. Rõ ràng lập công, nhưng lại bị đám xu nịnh hãm hại".
"Ta hy vọng Phạm tướng quân có thể lãnh đạo chúng ta đẩy lùi người Đảng Hạng, nếu không thuế nhất định sẽ tăng trở lại vào năm sau".
"Không phải Hầu gia đã thăng chức vị trí chính thức của ngươi lên Bách phu trưởng rồi sao, ngươi không phải nộp thuế, lo cái gì?"
"Nhà ta không đóng thuế, nhưng họ hàng phải nộp. Họ không nộp được, không phải sẽ đến nhà ta nhờ giúp sao?"
Trịnh Phương lắc đầu đau khổ.
Trận chiến giữa Đại Khang với Đảng Hạng và Khiết Đan liên quan trực tiếp đến thuế cống năm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT