Quận trưởng cũng nói thẳng: “Bắt được thủ phạm chính là được rồi, Chu Văn Viên chỉ là đồng phạm, tiên sinh ngài nghe ta khuyên một câu, đừng truy cứu nữa, chuyện này ta sẽ xử lý”.  

“Quận trưởng đại nhân, ông thấy bây giờ chuyện này ta nói là xong sao?”  

Kim Phi nói: “Ta không truy cứu, lẽ nào Chu Văn Viên sẽ không truy cứu sao?”  

Thực chất y đã sớm biết quận trưởng sẽ không thể nào hạ lệnh bắt giữ được, vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn thử thái độ của ông ta chút mà thôi.  

Bây giờ y đã biết rõ kết quả rồi.  

Quận trưởng đó đã lớn tuổi rồi, không còn chút ý chí phấn đấu nào, có lẽ ông ta chỉ muốn an phận nghỉ hưu mà thôi.  

“Chuyện này tiên sinh yên tâm, ngài đã đòi lại được công đạo cho những binh lính đã hi sinh, ta nhất định sẽ dồn toàn lực ủng hộ ngài”.  

Quận trưởng tự tin nói: “Buổi tối ta sẽ viết tấu chương, tấu lên triều đình trừng phạt Chu Văn Viên, hắn tuyệt đối không dám tới Quảng Nguyên nữa”.  

Thực chất hoàn cảnh của ông ta và Kim Phi cũng giống nhau, hành vi của của Chu Văn Viên chẳng khác nào bôi tro chát chấu vào mặt ông ta, nếu như chuyện này mà cũng nhịn, không chỉ trở thành trò cười trên quan trường mà còn bị tất cả mọi người coi thường, quý tộc tới ức hiếp ông ta sẽ càng lúc càng nhiều.  

Vì vậy ông ta buộc phải thượng tấu, yêu cầu trừng phạt Chu Văn Viên, bày tỏ quan điểm của mình.  

Triều đình xử lý như thế nào thì không liên quan đến ông ta.  

Về phần Chu Văn Viên, gây ra họa lớn như vậy, lần này bị thượng tấu khiển trách, nhà họ Chu lại thả hắn ra ngoài mới lạ đấy.  

Dù sao cũng thượng tấu, vậy thì tiện thể bán cho Kim Phi một ân tình.  

“Vậy thì đa tạ quận trưởng đại nhân”.  

Kim Phi nói tới Chu Văn Viên chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi.  

Nếu quận trưởng đã đồng ý thượng tấu vậy thì tốt quá rồi.  

“Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, tiên sinh đợi tin tức của ta là được rồi”.  

Quận trưởng rót một tách trà cho Kim Phi, đột nhiên hỏi: “Không biết tiên sinh thấy con người Chu Trường Lâm thế nào?”  

“Chu Trường Lâm?”  

Kim Phi hơi sửng sốt.  

Vừa rồi còn đang nói Chu Văn Viên, sao lại đột nhiên nhảy tới Chu Trường Lâm vậy?  

Mặc dù hai người có quan hệ, nhưng chủ đề này nhảy hơi bị nhanh đấy.  

“Tiên sinh đừng nói không biết Chu Trường Lâm là ai đấy nhé?”  

Quận trưởng đẩy tách trà tới trước mặt Kim Phi: “Nếu như ta đoán không ai, tiên sinh đột nhiên đưa nhiều người từ Kim Xuyên đến quận thành như vậy, ngoại trừ tìm Tiểu Bắc cô nương, có lẽ còn định ra tay với nhà họ Chu đúng không?”  

“Sao quận trưởng đại nhân lại nói vậy?”  

Kim Phi nhất thời không hiểu được ý đồ của quận trưởng, chỉ đành tạm thời không đáp.  

“Tiên sinh nói có gì cứ nói thẳng, thế tại sao ta nói thẳng rồi, tiên sinh lại giả vờ hồ đồ chứ?”  

Quận trưởng cười nói: “Kế hoạch bắt cóc Tiểu Bắc cô nương của phu nhân Chu gia đúng là không nên, nhưng lần này chẳng phải bọn họ vẫn chưa ra tay hay sao?”  

“Tục ngữ nói, bắt kẻ gian bắt tang vật, nếu như chỉ là bởi vì một cái kế hoạch, tiên sinh liền động thủ với nhà họ Chu, chẳng phải có chút không thích hợp sao?”  

Kim Phi nghe vậy không khỏi híp mắt lại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play