Quan Hạ Nhi học được hai câu: “Bài thơ ta cũng không nhớ hết, nhưng mà ta nhớ có ngựa ngũ hoa, cừu thiên kim, hô hào đổi lấy rượu ngon, tiêu hao nỗi buồn ngàn năm, còn bảo Thiết Chùy bán ngựa chiến đi để đổi lấy rượu đấy…”  

Nói đến đây, Quan Hạ Nhi bụm miệng cười: “Tướng công còn nói không có ý gì với Đông Đông, hôm qua còn kéo người ta đòi uống rượu giao bôi đấy”.  

“Đừng nói nữa…”  

Kim Phi cười khổ ôm trán: “Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông tới để cười nhạo ta sao?”  

“Ta không biết, tuy nhiên nhìn không giống, sắc mặt họ khá nghiêm túc”.  

Quan Hạ Nhi nói: “Đúng rồi, tướng công, điều hòa là cái gì?”  

“Ta nhắc đến điều hòa sao?”  

Kim Phi lập tức nhảy lên: “Ta còn nói gì nữa?”  

“Cũng không nói gì, chỉ nói rượu của tửu lâu khó uống, đồ ăn cũng bình thường, phòng cũng không tốt”.  

Quan Hạ Nhi suy nghĩ thêm một chút, nói: “Sau đó chàng bắt đầu ca hát làm thơ, sau đó kéo Mộ Lam và Đông Đông uống rượu, còn ôm vai của Nhuận Nương nữa”.  

“Nàng đi gọi Mộ Lam và Đông Đông tới đây cho ta”.  

Kim Phi biết rằng sáng sớm hai người này đã tới tìm y hai chuyến nhất định là do y đã nói gì đó.

“Sau này tuyệt đối không được động vào rượu nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất!”  

Sau khi Quan Hạ Nhi rời đi, Kim Phi thầm cảnh cáo bản thân.  

Kiếp trước tửu lượng của y không tốt, kiếp này linh hồn ở trong cơ thể của người chưa từng uống rượu, đối với loại rượu có nồng độ cồn rất thấp như vậy, uống nhiều chút vẫn say ngay.  

Nếu như là rượu mạnh thì có lẽ còn tốt hơn chút, uống hai chén là mê man rồi, nhưng hôm qua lại uống rượu nồng độ cồn thấp của Đại Khang, hương vị có chút ngọt, bất giác uống nhiều lúc nào không hay.  

Điều may mắn duy nhất là ký ức hôm qua chưa hề mất đi, bây giờ y đã nhớ lại về nó.  

Tối qua lúc mới bắt đầu chỉ uống rượu thôi, sau đó y bắt đầu hát một bài hát nước ngoài, vì để khuyên đám người Thiết Chùy còn đọc một bài thơ của Lý Bạch để uống rượu cho ngon.  

Sau đó khi nhận xét về đồ ăn của tửu lâu, nhớ lại khách sạn ở kiếp trước nên đã lỡ mồm nói ra về điều hòa.  

Cho dù uống say đến đâu, lý trí cũng không hoàn toàn mất đi.  

Khi đó y đã biết là mình lỡ lời nên mượn thêm men rượu để được đưa về phòng.  

Từ phản ứng sáng nay của Quan Hạ Nhi cho thấy trí nhớ của y khá chính xác.  

Với sự khôn khéo và quan tâm đ ến y của Quan Hạ Nhi, nếu như thực sự nói ra chuyện xuyên không, sáng nay cô nhất định sẽ hỏi đến tận cùng chứ không phải là dáng vẻ như lúc đó.  

Vừa nghĩ tới đây, Quan Hạ Nhi đã bưng một khay đi vào, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông đi theo phía sau.  

“Tướng công, uống chút canh giải rượu cho tỉnh”.  

Quan Hạ Nhi đặt khay lên bàn.  

Trên khay ngoại trừ canh giải rượu còn có cháo trắng và món ăn kèm.  

“Ừm”.  

Kim Phi nhấp một ngụm canh, nhìn về phía Khánh Mộ Lam nói: “Mới sáng sớm đã chạy đến đây hai lần, cô mong muốn được cười nhạo ta lắm sao?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play