"Tiên sinh, sảng khoái quá".  

Khánh Mộ Lam lau mồ hôi trên trán: "Ta có thể bảo đảm trong vòng ba ngày, nam binh sẽ không đánh lại được chúng ta nữa".  

"Các cô nhiều gấp đôi nam binh, như này có gì mà tự hào?"  

Kim Phi dội một gáo nước lạnh: “Còn các nam binh chỉ ở thế phòng thủ, không chỉ phải đánh mà còn phải tập trung giữ cờ, càng thêm phần bị động”.  

Đợi đến khi nữ binh cầm cờ mà xem, lúc đó mới tính nhé".  

Khánh Mộ Lam cũng không khó chịu, cười nói: "Gì cũng phải từ từ chứ, chỉ cần tiến bộ hơn trước đã là tốt rồi".  

"Tâm trạng của cô tốt thế nhỉ".  

Kim Phi cười nói: "Ta thấy cô chơi rất hăng đấy, ngày mai đi lên quận, cô có đi không?"  

"Tất nhiên là có rồi".  

Khánh Mộ Lam vội vàng nói: "Ta tới đây vội nên chỉ mang hai bộ quần áo để thay giặt. Mặc đã sắp rách đến nơi rồi, vừa vặn đi mua thêm vài bộ nữa".  

Không giống như Kim Phi luôn lười biếng, Khánh Mộ Lam khi rảnh sẽ tham gia huấn luyện cùng các nữ binh, cho nên quần áo cũng rất nhanh rách.  

Nữ binh bình thường mặc quần áo chắp vá thì không sao nhưng cô ấy là muội muội của Khánh Hoài, nếu mặc quần áo rách thì có phải là làm xấu mặt hắn không?  

"Được, sáng mai đi sớm đấy, đừng đến muộn".  

Kim Phi gọi Chu Cẩm: "Tiếp tục luyện đi, ta và Tiểu Cẩm trở về".  

Chu Cẩm đã học phương pháp lọc rượu, tiếp theo cô ấy sẽ học cách chế tạo penicillin.  

Việc chế tạo penicillin phức tạp hơn nhiều so với việc lọc rượu, Kim Phi mặc dù biết nguyên lý và các bước sản xuất của nó, nhưng đây là lần đầu tiên y làm, y không thể đảm bảo rằng nó sẽ thành công trong lần đầu tiên.  

Chỉ có thể vừa dạy Chu Cẩm vừa thử thôi.  

Hai sư đồ của Kim Phi đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, trong nhà cũng rất bận rộn.  

Ngày nay giao thông lạc hậu, thổ phỉ hoành hành, ngoài việc gia nhập quân đội tác chiến, hầu hết dân chúng đều sống trong bán kính chục dặm quanh nơi sinh của họ, nên đi lên quận là cả một chặng đường dài.  

Đường thẳng đi từ làng Tây Hà đến quận không xa lắm, nhưng trong toàn bộ làng Tây Hà, rất ít người từng đến quận.  

Khi biết Kim Phi sẽ lên quận, không chỉ Tiểu Nga vô cùng phấn khích mà cả Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng muốn đi.  

Kim Phi biết họ rất hiếm khi ra ngoài nên đã đồng ý.  

Giờ họ đang bận rộn thu dọn đồ đạc trong nhà.  

Tối hôm đó Quan Hạ Nhi kích động đến nỗi đêm không ngủ được, sáng hôm sau dậy sớm kéo Kim Phi dậy, mặc thử vài bộ trang phục cô có rồi hỏi Kim Phi xem bộ nào đẹp.  

Kim Phi mơ mơ màng màng, cũng khó chịu vì bị hỏi nên đã kéo thẳng Quan Hạ Nhi lên giường, xử Quan Hạ Nhi một lúc lâu rồi mới chịu dừng lại.  

Khi Kim Phi đang rất sảng khoái bước ra khỏi phòng thì Khánh Mộ Lam cũng tình cờ vừa đến.  

Phía sau là A Mai và tám nữ binh mặc áo giáp.  

"Mộ Lam cô nương, lần này ta sẽ mang theo mười anh em, nên cô không cần mang theo nhiều người như vậy đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play