*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần sau đổi thành loại rượu quý hơn đem đi chưng cất, chắc là sẽ không có mùi lạ nữa.  

Khánh Mộ Lam hết lời khen ngợi loại rượu này, khiến cho mấy người phụ nữ đều thấy rung động.  

Tiểu Nga là người đầu tiên không chờ được, Kim Phi còn chưa nhắc đã uống cạn rượu trong bát.  

Nhưng giây sau đó lại phun hết ra.  

Tiểu Nga sặc sụa đến mức nước mắt rơi cả xuống, chạy ra cửa, vừa ôm khung cửa vừa không ngừng nhổ nước bọt ra.  

Quan Hạ Nhi không lo việc uống rượu nữa, vội vàng rót một bát nước cho Tiểu Nga súc miệng.  

Sặc sụa một hồi, Tiểu Nga mới dừng nôn ọe lại.  

“Khánh Lam tỷ tỷ, tỷ lừa người!”  

Tiểu Nga đỏ au hai mắt, vẻ mặt ấm ức chỉ tay vào Khánh Mộ Lam trách móc: “Cay chết đi được, chả ngon chút nào cả!”  

“Lần đầu tiên uống mà uống nhiều vậy, không sặc mới lạ”.  

Khánh Mộ Lam bị chọc cười ha ha, lại rót thêm cho Tiểu Nga một ít: “Tiểu Nga, lần này muội thử uống chậm lại chút xem”.  

“Không uống!”  

Tiểu Nga hậm hực đẩy bát rượu sang một bên: “Tỷ là đồ lừa đảo, sau này không chơi với tỷ nữa”.  

“Đúng, cô ấy là một kẻ lừa đảo, chúng ta không học theo cô ấy, sau này cũng đừng uống rượu”.  

Kim Phi cũng bị Tiểu Nga chọc cười, đặt hai chiếc đùi gà vào trong bát của Tiểu Nga: “Nào, chúng ta ăn đùi gà!”  

“Vẫn là anh rể đối tốt với muội nhất!”  

Tiểu Nga cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, hào hừng cầm một cái đùi gà lên lắc lắc trước mặt Khánh Mộ Lam.  

Nếu là thường ngày, Khánh Mộ Lam bảo đảm rằng sẽ giành lấy, nhưng hôm nay cô ấy hoàn toàn không có tâm trạng tranh đồ ăn với Tiểu Nga, tâm trí đều đang đổ dồn vào rượu.  

Mới một lát mà cô ấy đã uống hai bát rượu rồi.  

Mặc dù chỉ là bát nhỏ, nhưng hai bát cộng lại cũng gần 2 lạng.  

“Dù rượu có ngon nhưng không thể tham lam vậy chứ?”  

Kim Phi cau mày nhắc nhở: “Rượu này nồng độ nặng lắm, ngày mai còn là buổi tập thử nghiệm đầu tiên của binh lính nữ, đừng có mà để say quá không xuống được giường”.  

“Không sao, ta uống thêm một bát nữa là được”.  

Khánh Mộ Lam cười, lại rót thêm một bát: “Có trách thì phải trách rượu này của tiên sinh ngon quá!”  

“Đấy là do cô chưa gặp loại tốt hơn thôi”.  

Kim Phi trong lòng hậm hực nói một câu.  

Thực chất y cũng biết rằng, không phải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play