Kim Phi nói: "Về nhà yên tâm phục hồi sức khỏe. Lần này ngươi bị thương trên đường đi hộ tống, được coi là chấn thương liên quan đến công việc. Ta sẽ thanh toán tiền công cho ngươi trong thời gian hồi phục, khi nào khỏe lại thì đi làm tiếp”.  

"Dưỡng thương cũng có tiền công sao?"  

Khi mấy người trong đội hộ vệ nghe thấy vậy, họ có chút ghen tị với Hổ Tử.  



Tại sao ta không phải là người bị thương chứ?  

Không thì cũng không phải đi làm, nằm nhà vài tháng cũng có thể kiếm được tiền.  



"Phi huynh, sao thế được?"  

Hổ Tử lại xua tay: “Ta nhận tiền công của huynh, nên hộ tống đồ cho tốt, bị bọn thổ phỉ đánh gãy chân là do ta không có bản lĩnh.  

Huynh không bắt ta phải chịu trách nhiệm về việc làm mất hàng hóa mà lại trả tiền cho ta đi khám bệnh. Đó đã là một ân huệ lớn rồi. Sao có thể không đi làm mà vẫn muốn tiền công được?  

Số tiền huynh đưa cho mẹ ta đã đủ cho chúng ta ăn trong một hai năm rồi, nếu còn không hài lòng thì ta là loại người gì chứ?"  

Những nam nhân kia nghe xong cũng gật đầu.  

Kim Phi không khỏi thở dài trong lòng, con người thời đại này thật đơn giản.  

Hổ Tử bị một chấn thương liên quan đến công việc rất nghiêm trọng, ở thế kỷ 21, Kim Phi sẽ không chỉ chăm sóc chu đáo cho Hổ Tử mà còn phải bồi thường cho hắn một lượng tiền lớn.  

Ở Đại Khang, những người dưới đáy đã quen bị áp bức, chỉ cần người chủ giữ lời hứa và trả lương đúng hạn là họ đã rất hài lòng rồi.  

"Hổ Tử, đây không phải là chuyện của một mình ngươi. Trong tương lai, đây sẽ là tấm gương vĩnh viễn cho đội hộ tống. Chỉ cần bị thương khi đi làm việc, ta sẽ chịu trách nhiệm".  

Kim Phi nói: "Nếu bị thương hoặc tàn phế thì sẽ được nuôi trong nhà xưởng. Nếu chết sẽ có tiền trợ cấp. Số tiền này sẽ được trả cho đến khi cha mẹ qua đời, và con cái lớn".  

Đây là những gì y đã nói khi thành lập đội hộ tống, nhưng không ai coi trọng điều đó.  

Vì ở Đại Khang, không có người chủ nào tốt như vậy.  

Theo quan điểm của họ, hộ tống cũng đồng nghĩa với bia đỡ đạn.  

Kim Phi giao tiền, họ phải giao hàng đến nơi an toàn.  

Còn những gì xảy ra trên đường thì đó là trách nhiệm của họ, không liên quan gì đến chủ.  

Những người như Kim Phi chính là thiên tử.  

Trên thực tế, Kim Phi có thể noi gương những người chủ khác, nhưng y không muốn làm như vậy.  

Với khả năng của mình, y có thể quang mình chính đại kiếm được vô số tiền mà không cần phải bóc lột từ những người lao động cấp dưới.  

Làm như vậy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng Kim Phi vẫn quyết định làm theo trái tim mình.  

"Phi huynh, có câu này của huynh, về sau núi đao biển lửa, ta nguyện đi theo huynh".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play