Được Quan Hạ Nhi an ủi, cuối cùng các cô gái cũng bình tĩnh lại, Khánh Mộ Lam sắp xếp binh lính nữ canh gác trước cửa phòng tắm, các cô gái đều đi vào trong tắm rửa, sau đó thay bộ đồ sạch sẽ, chuyển vào căn nhà tranh mà thổ phỉ ở trước đó.
Mặc dù điều kiện của căn nhà tranh cũng không tốt nhưng vẫn tốt hơn căn nhà gỗ nhỏ các cô sống trước đây rất nhiều.
Buổi tối Kim Phi ở trong tiểu viện của Lưu Giang, sau khi tắm xong, y nằm trên ghế mây trong tiểu viện đợi Quan Hạ Nhi.
Nhưng đợi một lúc lâu, mãi đến khi Kim Phi sắp ngủ say, Quan Hạ Nhi mới về.
“Bận xong rồi à?”
Kim Phi ngồi dậy, rót cho Quan Hạ Nhi một cốc nước lạnh.
“Tướng công, xin lỗi nhé, một khi bận rộn là ta lại quên mất thời gian, lúc về đã muộn rồi…”
Quan Hạ Nhi cúi đầu xin lỗi như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Không sao, cũng may hôm nay có nàng, nếu không ta cũng không biết sắp xếp cho các cô gái này thế nào”.
Kim Phi kéo Quan Hạ Nhi vào lòng: “Nàng vất vả rồi”.
“Không vất vả chút nào”, Quan Hạ ngã người trên vai Kim Phi, không đầu không đuôi nói: “Mấy cô gái này rất đáng thương, còn đáng thương hơn ta lúc trước… Tướng công, chàng tốt thật đấy”.
“Bị cái gì kích thích vậy, nói chuyện không đầu không đuôi gì cả?”
Kim Phi đỡ Quan Hạ Nhi lên, cười nói đùa.
Quan Hạ Nhi không đáp lời, chủ động hôn y.
Bình thường Quan Hạ Nhi cực kỳ ngượng ngùng, cũng rất ít khi chủ động như vậy, dĩ nhiên Kim Phi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, y ôm cô đi thẳng vào phòng.
...
Sáng hôm sau, Kim Phi bị tiếng hô khẩu hiệu của cựu binh đánh thức.
Quan Hạ Nhi bên cạnh đã không thấy bóng dáng nữa.
Ăn xong bữa sáng, Kim Phi đi tìm Trương Lương và Trịnh Phương.
“Lương huynh, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã sắp xếp trong rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào”.
Trương Lương chỉ vào xe đẩy trước cửa.
“Trịnh huynh, bên ngươi thế nào?”
Kim Phi lại nhìn Trịnh Phương: “Địa hình núi Thiết Quán hiểm trở, lại không quá xa Kim Xuyên, sau này chắc ta sẽ dùng đến nơi này, không thể để xảy ra chuyện gì được”.
“Đã lắp đặt nỏ hạng nặng và xe bắn đá theo lời ngài, ta để lại năm tiểu đội trông coi cửa thành, dù có mấy trăm người đến, tạm thời cũng đừng hòng tấn công vào”.
Trịnh Phương tự tin nói.
“Ngoài những việc ở bên ngoài, cũng phải để tâm đến bên trong, đừng để bị người khác đâm cho một nhát”, Kim Phi nhắc nhở.
“Ý ngài là mấy cô gái đó có vấn đề à?”, Trịnh Phương hỏi.
“Ta không biết, nhưng đừng hại người cũng phải đề phòng người ta. Dù sao chúng ta không biết gì về họ, trước mắt vẫn nên cảnh giác”.
Mặc dù Kim Phi thương cảm cho các cô gái đó nhưng cũng sẽ không ngây thơ cho rằng họ đều là người tốt.
“Ngài nói phải, ta sẽ cẩn thận”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT