Ở sân đập thóc chứng kiển cảnh máu chảy thành sông, Khánh Mộ Lam vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt vô cảm, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, khóe mắt lại ngấn lệ.  

“Mộ Lam, cô và A Mai đều là phụ nữ, đi nói chuyện với bọn họ, bảo bọn họ tự quay về nhà đi”, Kim Phi nói.  

“Được”.  



Khánh Mộ Lam gật đầu, dắt theo A Mai đi vào trong một căn phòng.  

“Đại Tráng, ngươi giữ một tiểu đội ở lại bảo hộ Khánh Mộ Lam và A Mai, những người khác đi lục soát những chỗ còn lại”.  



Kim Phi cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái, dắt các cựu binh xoay người rời đi.  

Nhà kho, nhà ăn, nơi ở của đám thổ phỉ đều là những gian phòng lớn, mở cửa ra cái là có thể nhìn thấy hết mọi thứ, cuộc tìm kiếm diễn ra nhanh chóng, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, Thiết Ngưu đã dẫn dắt các cựu binh lục soát hết một lượt.  

Chỉ tìm thấy mấy người phụ nữ đang nấu ăn trong bếp.  

“Tiên sinh, may là ngài không chọn bao vây núi Thiết Quán, nếu không chúng ta bao vây suốt ba năm cũng không khiến bọn chúng chết đói được”.  

Thiết Ngưu cười nói: “Ngài không biết, trong những nhà kho đó chất đầy lương thực, còn nhiều hơn so với Thiết Lâm Quân của bọn ta khi được bổ sung lương thực đấy”.  

“Ngài không biết, trước khi Lưu Giang chiếm nơi này đã từng có quân đội huyện phủ bao vây núi Thiết Quán, hàng năm Lưu Giang đều lưu giữ lại lương thực thu được, sợ rằng sẽ lại gặp phải cảnh bị bao vây”.  

Thuyên Tử nói: “Lưu Giang không chỉ một lần nói với bọn ta rằng, lương thực trên núi đủ cho tất cả bọn ta ăn trong vòng ba năm”.  

“Vậy xem ra chúng ta không cần phải mua lương thực trong một thời gian dài rồi”.  

Kim Phi cuối cùng cũng nở nụ cười.  

Do thiếu sức lao động nên lương thực của Đại Khang những năm nay đều không đủ ăn, cho dù có tiền, nhiều lúc muốn mua một số lượng lương thực lớn cũng rất khó.  

May thay làng Tây Hà và làng Quan Gia có thể tự trồng ruộng, cũng có thể mua được một số lương thực khô, nếu không dựa vào xưởng dệt thực sự không thể mài ra được đồ ăn.  

“Đi thôi, xem xem Lưu Giang ngoài lương thực thì còn để lại gì”.  

Kim Phi xoay người đi về viện tử của Lưu Giang.  

Đi tới cửa, một người phụ nữ quỳ trên đất hung hăng trợn mắt nhìn Kim Phi, nếu như ánh mắt có thể giết người, e là người Kim Phi đã bị thủng lỗ chỗ rồi.  

“Còn trừng mắt nữa ông đây móc mắt ngươi ra”.  

Thiết Ngưu đạp một phát vào vai người phụ nữ đó.  

Về chuyện này, Kim Phi không ngăn cản.  

Vừa rồi Thuyên Tử đã nói, thường ngày chính người phụ nữ này là ngươi cai quản những cô gái bị cướp về, số người chết trong tay cô ta không hề ít.  

Đi vào bên trong, Kim Phi thản nhiên ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, nhìn các cựu binh xách bao tải và hai chiếc hòm ra khỏi nhà.  

Bên trong bao tải là những chuỗi tiền đồng, bên trong hòm là những hàng ngân lượng.  

“Tiên sinh, đã đếm xong rồi, tiền đồng và ngân lượng, tổng cộng là 1290 lượng”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play