"Không dám không dám!"  

Thuyên Tử mau chóng đi chậm lại.  

Núi Thiết Quán không tính là cao, chỗ cao nhất không đến hai trăm mét, thấp hơn nhiều đỉnh núi xung quanh, nhưng núi Thiết Quán không chỉ dễ thủ khó công, hơn nữa ngọn núi còn rất đặc biệt, không giống hình dạng của ngọn núi thông thường, càng lên cao càng nhọn, mà giống như một chiếc thùng nước bị lật úp lại.  

Đỉnh núi bằng phẳng, mặc dù không thích hợp để trồng trọt nhưng để cho người ta sống thì không thành vấn đề.  



Cũng vì vậy, mấy trăm năm nay núi Thiết Quán luôn là hang ổ của đám thổ phỉ.  

Lên đến đỉnh núi, Kim Phi nhìn thấy một bãi đất trống, cũng là nơi luyện tập, mở cuộc họp của chúng.  



Trên mảnh đất phía Đông và phía Nam có một dãy nhà tranh, bọn thổ phỉ bình thường sống ở đây.  

Mấy tên cầm đầu như Thuyên Tử có thể sống trong một gian, còn mấy tên bình thường phải chen chúc năm sáu người trong một gian.  

Phía Tây là nhà ăn, chuồng ngựa và kho.  

Chính giữa phía Bắc là một đại sảnh bằng đá cao to, trên cửa treo biển, viết Tụ Nghĩa Sảnh, là nơi thủ lĩnh thổ phỉ họp.  

Hai bên Tụ Nghĩa Sảnh là hai hàng nhà ngói, và là nơi ở của tên trùm.  

Kim Phi đột nhiên nhìn một bóng người chạy qua đi vào một căn nhà.  

"Có người, tất cả mọi người phòng bị! Bảo vệ tiên sinh!"  

Thiết Ngưu hét lên, mười mấy cựu binh lập tức xếp thành đội, bao quanh lấy Khánh Mộ Lam và Kim Phi.  

"Các đại vương không cần căng thẳng, trên núi không có thổ phỉ, ban nãy là một đứa bé".  

Thuyên Tử giải thích: "Những thủ lĩnh có thể thành thân, vợ con bọn họ sống ở đây".  

Trên đường hắn vô cùng phối hợp, chẳng làm bất kỳ hành động gì không đúng mực, khi đi còn rất cẩn thận, sợ kích động đến Thiết Ngưu, bị bắn chết.  

"Đại Tráng, mang người đi đi!"  

Mặc dù Thuyên Tử giải thích rồi, nhưng Thiết Ngưu vì an toàn vẫn quyết định thăm dò trước.  

"Đội một đi theo ta!"  

Đại Tráng mang mấy cựu binh đi vào ngôi nhà kia.  

Một lúc sau kéo ra ba người phụ nữ và hai đứa bé.  

"Đã soát qua, không có đàn ông", Đại Tráng chạy ra nói.  

"Nếu đã soát qua rồi thì đi lục soát những chỗ khác đi".  

Kim Phi nghĩ một lúc rồi ra lệnh.  

Dù sao núi Thiết Quán cũng xử lý xong rồi, tài sản của Lưu Giang không chạy được, muộn một chút cũng không sao.  

Đầu tiên phải loại bỏ tất cả nguy hiểm đã, y không muốn chuyện bất trắc xảy ra.  

"Vâng!"  

Thiết Ngưu đáp, để lại hai tiểu đội bảo vệ Kim Phi, chỗ cựu binh còn lại tản ra soát từng ngôi nhà nhỏ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play