Đương nhiên, dựa vào trận chiến này nhất định không thể hoàn toàn xóa nhòa bóng ma trong lòng họ, nhưng Kim Phi đã gieo một hạt giống vào tim họ, sẽ có một ngày nó đâm chồi nảy rễ.  

Xoa dịu người dân xong, Kim Phi lại đi tìm Trương Lương.  

"Bên kia vẫn chưa có tin tức gì sao?"  



Kim Phi nhìn về phía núi Thiết Quán, giọng điệu có hơi lo lắng.  

Không thể bỏ hết trứng vào một giỏ, lúc trước chiêu mộ cựu binh không chỉ có ba mươi hai người mà là hơn bảy mươi người, chỉ là hơn bốn mươi người còn lại đều bị Kim Phi giấu trong núi Miêu Miêu.  



Chuyện này chỉ có Chung Ngũ và Trương Lương biết, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng không biết.  

Mà nhiệm vụ hôm nay của bốn mươi người này chính là nhân lúc sau núi Thiết Quán trống rỗng, cướp núi Thiết Quán.  

Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức truyền về, điều này khiến Kim Phi hơi lo lắng.  

"Tiểu Phi, Lão Trịnh không xảy ra chuyện gì chứ?"  

Trương Lương nhíu mày nói: "Hay là ta đưa người qua đó xem?"  

Ngày Khánh Hoài vừa đến Thanh Thủy Cốc cũng bị người Đảng Hạng tập kích, Trịnh Phương vì bảo vệ Khánh Hoài mà bị thương nặng, sau này cố gắng cưỡi ngựa đến thành Vị Châu đưa thư cho Kim Phi, làm lỡ mất thời gian chữa thương, cánh tay trái buộc phải cắt bỏ.  

Sau khi Kim Phi rời khỏi thành Vị Châu năm ngày, đến kỳ hạn giải ngủ một năm, Trịnh Phương vì cánh tay trái tàn phế nên phải giải ngũ về quận Kim Xuyên.  

Khánh Hoài gửi thư, bảo Kim Phi chăm nom anh ta.  

Vậy nên Kim Phi bảo Chung Ngũ chiêu mộ hơn bốn mươi cựu binh để ở núi Miêu Miêu, giao cho Trịnh Phương dẫn đầu, cũng được coi là một con bài ẩn.  

Kim Phi và Trịnh Phương thống nhất với nhau, sau khi thổ phỉ rời khỏi núi Thiết Quán một giờ, bên Trịnh Phương sẽ phát động tấn công.  

Dựa theo tính toán về thời gian, trận chiến đã sớm bắt đầu, dù sao thổ phỉ đều bị Kim Phi tiêu diệt hết, vậy mà bên Trịnh Phương vẫn chưa có tin tức truyền về.  

"Chúng ta cùng đi đi".  

Kim Phi hỏi: "Bên này có thể điều được bao người?"  

"Tù binh đều bị treo cổ, ta bảo Thiết Ngưu đưa hai tiểu đội và đội hộ vệ cùng đi trông coi, ba đội còn lại chúng ta có thể đưa đi".  

Vì để tiện quản lý, Kim Phi phân hơn ba mươi cựu binh thành năm tiểu đội, mỗi đội sáu đến bảy người, cho dù đơn độc tác chiến cũng có thể phối hợp lẫn nhau.  

Trương Lương và Thiết Ngưu là phó chỉ huy, có quyền chỉ huy tiểu đội.  

"Bảo các huynh đệ ở lại phòng thủ chú ý, không được phạm lỗi của Đức Ninh Quân", Kim Phi nhắc nhở.  

Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi giao tù binh Đảng Hạng cho Đức Ninh Quân trông coi, kết quả bị bọn Hán Nô cướp trại tù binh.  

Kim Phi không muốn nhìn thấy cảnh tượng này tái diễn ở làng Tây Hà.  

"Tiên sinh yên tâm, ta sẽ trông coi kỹ càng, ai dám lười biếng sẽ bị chém ngay, ta sẽ chặt đầu chúng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play