Và mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi đám người đi cùng trưởng làng đi ra, lão tộc trưởng của thôn Quan Gia cũng dắt theo một đám thanh niên đi tới.
Đi theo phía sau lão tộc trưởng chính là anh vợ Quan Trụ Tử của Kim Phi.
Trong tay Quan Trụ Tử cầm một chiếc dao bổ củi, nhìn thấy Kim Phi còn có chút căng thẳng, dè dặt cười với Kim Phi, sau đó cúi đầu trốn phía sau lão tộc trưởng.
“Chú Lưu, tam gia, sao mọi người lại tới đây?”
Kim Phi từ từ đứng dậy, hỏi với ánh mắt phức tạp.
“Bọn ta đều lấy tiền công của cậu, không có đạo lý nào mà thổ phỉ đến đây, bọn ta trốn hết đi để một mình cậu đối phó được”.
Lão trưởng thôn nói: “Mặc dù ta tuổi tác đã cao, nhưng chạy tới đây cho đông người cũng được”.
Nghe thấy trưởng làng nói như vậy, sắc mặt Kim Phi lập tức đỏ bừng.
Không phải là vì kích động mà là cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Mặc dù y đã giúp cho dân làng có được cuộc sống tốt hơn, nhưng người dân cũng tạo ra giá trị, giúp y kiếm tiền.
Vì vậy thiết kế bối cảnh lần này chỉ là vì muốn thăm dò một chút xem trong làng liệu có ai vì mạng sống hoặc là vì lợi ích của bản thân mà bán đứng y, chạy đi báo tin cho đám thổ phỉ rằng y chiêu mộ một nhóm cựu binh cùng với tin tức Khánh Mộ Lam tới đây.
Thổ phỉ núi Thiết Quán phát triển đến mức này, còn có thể dựa vào sự hậu thuẫn của Chu sư gia chứng tỏ thủ lĩnh của bọn chúng không phải là một kẻ liều lĩnh, nhất định sẽ điều tra rõ ràng rồi mới ra tay.
Nhưng hôm qua chạy tới thách thức, sáng nay lại dắt theo một đại quân đến phô trương uy lực, rõ ràng là chưa nhận được bất kỳ thông báo hay tin tức nào.
Đối với kết quả này, Kim Phi đã vô cùng hài lòng.
Từ đầu đến cuối, Kim Phi không mong đợi bất cứ ai trong làng đứng ra giúp y cùng chống lại bọn cướp.
Nhưng cuối cùng vẫn có người tình nguyện đứng ra.
Mặc dù không phải toàn bộ đàn ông trong làng đều tới, nhưng đã là một phần rồi.
Kim Phi thậm chí còn nhìn thấy Tiểu Ngọc âm thầm trốn trong đám đông.
“Cảm ơn mọi người”.
“Kim Phi cúi đầu trước đám đông, nhắc nhở: “Mọi người không cần lo lắng, thổ phỉ biết mối quan hệ của ta và Khánh hầu gia, sẽ không làm ta bị thương, lần này tới chỉ là để hù dọa mà thôi, vì vậy đợi lát nữa bọn chúng đến, mọi người đứng bên cạnh xem kịch hay là được rồi, đừng hành động hấp tấp”.
Sự xuất hiện của đám người Lưu Thiết khiến cho Kim Phi cảm động, nhưng cũng phá vỡ kế hoạch của Kim Phi,
Y rất lo lắng mọi người không kìm được mà ra tay, gây ra những tổn thất không đáng có.
“Đúng rồi, còn có Khánh hầu gia!”
Lúc này hai trưởng làng mới nhớ ra sự tồn tại của Khánh Hoài.
Sau khi biết chuyện bọn thổ phỉ không dám làm Kim Phi bị thương, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bảo dân làng lùi lại sau vài bước.
“Lương Tử ca, sao không thấy người chạy bộ cùng huynh, có phải trốn ở góc nào đó chuẩn bị phục kích thổ phỉ rồi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT