“Vậy thì chúng ta chỉ có thể cho hắn biết thế nào là lễ độ thôi!”
“Nhưng không phải Chu sư gia đã nói không được động vào hắn sao?”
“Đối phó với một kẻ có rất nhiều cách, không nhất định phải động vào hắn!”
Trong mắt đại đương gia xẹt qua một tia hung ác.
Tùng! Tùng! Tùng!...
Tiếng trống réo rắt xé tan bầu không gian tĩnh lặng buổi sớm của núi Thiết Quán.
Dưới sự suy tàn của đám tướng lĩnh biến chất của Đại Khang, rất nhiều đội quân không còn hoạt động huấn luyện buổi sáng.
Quân đội chính quy còn như vậy thì đừng nói đến thổ phỉ.
Cho dù là một nhóm thổ phỉ có quy mô như ở núi Thiết Quán cũng không tập luyện buổi sáng, thông thường đều ngủ đến 8-9 giờ mới dậy.
“Đệt mợ đứa nào đấy, mới sáng ngày ra phiền chết đi được!”
Trong một căn phòng bằng gạch nung, Tiểu đầu mục Thuyên Tử liếc nhìn ánh sáng xuyên qua khe cửa, tức giận chửi mắng.
Mặc dù hôm qua bị Kim Phi đánh cho một trận nhưng lại được đại đương gia thưởng tiền và hai người phụ nữ. Đêm qua mân mê đến tận muộn, sáng sớm trái ôm phải ôm gái đẹp đang ngủ ngon thì bị tiếng trống đánh thức, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Thuyên Tử ca, hình như là trống triệu tập...”
Hai người phụ nữ bên cạnh cũng bị đánh thức, trong đó một người nhỏ giọng nói.
“Trống triệu tập?”
Thuyên Tử vẫn còn mắt nhắm mắt mở giống như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức bừng tỉnh.
Nhảy xuống giường, vội vàng mặc quần vào, bên trên không buồn quan tâm nữa, lập tức chạy ra ngoài.
Trống triệu tập là quy tắc truyền ra từ quân đội, cho dù đang làm gì đều phải lập tức triệu tập.
Trống vang lên ba lần mà chưa đến, chém!
Chức năng có phần giống với lệnh tập hợp khẩn cấp trong quân đội sau này.
Nhưng thổ phỉ sẽ không cố tình đánh trống để thử phản ứng tốc độ, thông thường xảy ra ra chuyện lớn thì mới tập hợp mọi người.
Khi Tiểu đầu mục Thuyên Tử vội vàng chạy tới đã có không ít thổ phỉ tụ tập ở đấy.
Rất nhiều người giống như Thuyên Tử, còn chưa kịp mặc hết quần áo.
Không cần đợi tới tiếng trống thứ ba, khi tiếng thứ hai vừa vang lên, toàn bộ thổ phỉ đều đã tập trung đủ.
Mặc dù nhiều người quần áo không chỉnh tề nhưng ai nấy cũng đều mang theo vũ khí của riêng mình.
Đại đương gia Lưu Giang và nhị đương gia khá hài lòng với tốc độ phản ứng của đám thổ phỉ, gật đầu lia lịa, tràn đầy lòng tin đối với tương lai.
Núi Thiết Quán thuộc hang ổ thổ phỉ thứ hai trong địa phận huyện Kim Xuyên, mỗi năm đều có rất nhiều dân tị nạn tới đây.
Chỉ cần phát triển thêm vài năm nữa, Lưu Giang tự tin rằng có thể sẽ khử được thổ phỉ số một Hắc Thủy Câu, trở thành thế lực thổ phỉ lớn nhất trong lịch sử huyện Kim Xuyên.
Mang theo lòng tin đó, Lưu Giang để lại mấy chục tên thổ phỉ trông nhà, cùng với mấy tên trùm lên ngựa, dẫn theo hàng trăm tên thổ phỉ còn lại xuống núi, đi tới làng Tây Hà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT