*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng trước khi đến ông cả đã dặn đi dặn lại đến làng Tây Hà chỉ cần hù dọa Kim Phi là được, nhưng không thể động vào y.  

Tên đầu sỏ cảm thấy rất khó hiểu với lệnh của ông cả.  

Hắn ta nghĩ những thứ mà thổ phỉ núi Thiết Quán ưng ý chỉ cần cướp về là được, tại sao còn phải giả vờ hung dữ đe dọa người khác?  

Nhưng không ai ở núi Thiết Quán dám chống lại lệnh của ông cả, lần trước có người dám làm thế đã bị lột da sống rồi.  

Dù tên đầu sỏ cảm thấy rất tức giận, cũng không thể hiểu nổi nhưng cũng chỉ đành kiềm chế.  



“Kim Phi, ngươi kích động quá đấy”.  

Trước cổng nhà xưởng, trưởng làng lo lắng nói: “Tiểu Phi, ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc, dẫn theo Hạ Nhi, Đông Đông, Tiểu Nga chui vào trong rừng ở sau núi, đi về hướng Bắc sẽ có một con đường, các ngươi đến quận thành trốn đi”.  

“Trưởng làng, không sao đâu”.  



Kim Phi nói: “Thổ phỉ không dám động vào ta, nếu không lúc nãy chúng sẽ không bỏ đi”.  

“Lần này chúng đến ít đấy, không dám ra tay, nhưng nếu lần sau chúng dẫn theo vài người nữa thì sao?”  

“Trưởng làng, ông yên tâm, ta tự có tính toán”.  

Kim Phi đẩy trưởng làng ra khỏi sân nhà xưởng: “Ông đi làm việc đi, ta còn có việc”.  

“Ôi trời!”  

Trưởng làng vỗ đùi, vội vàng chạy đi.  

Chắc hẳn là đi tìm trưởng làng Quan Gia để bàn bạc tìm cách.  

Đợi khi trưởng làng đi khỏi, Trương Lương và các cựu binh mới chui ra khỏi nơi ẩn náu.  

Kim Phi vẫn luôn huấn luyện cựu binh theo yêu cầu của binh đặc chủng ở đời sau, mai phục là một môn huấn luyện quan trọng trong đó.  

Lúc đầu khi xây xưởng dệt, nhà xưởng luyện chế và tứ hợp viện của Kim Phi đã để lại rất nhiều nơi ẩn náu, chuyên dùng để bố trí nơi đứng gác bí mật và ẩn náu của các cựu binh.  

Lần này vừa lúc có thể sử dụng.  

Điều khiến Kim Phi không ngờ đến là Khánh Mộ Lam cũng dẫn theo nữ binh bước ra theo sau, trong tay ai cũng cầm theo một cây nỏ.  

“Làm tốt lắm”.  

Kim Phi cười nói: “Lúc bọn thổ phỉ đi vẫn còn hoảng loạn, có lẽ muốn tìm xem các ngươi trốn ở đâu”.  

Đừng nói là thổ phỉ ngay cả Kim Phi cũng không phát hiện ra cựu binh trốn ở đâu trước khi họ đi ra.  

“Bọn ta huấn luyện lâu như vậy, lại còn là địa bàn của chúng ta, nếu để chúng phát hiện thì ta cũng không cần huấn luyện nữa”.  

Trương Lương khẽ cười, ánh mắt nhìn Kim Phi lại hiện lên vẻ lo lắng.  

Thật ra Trương Lương nghĩ muốn đối phó với bọn thổ phỉ một là dứt khoát tiêu diệt chúng, hai là tạm thời nhẫn nhịn, nhưng không nên khiêu khích.  

Thế nên Trương Lương cũng cảm thấy lần này Kim Phi hơi kích động rồi.  

Chỉ có Khánh Mộ Lam không hề lo lắng chút nào, chỉ cảm thấy đáng tiếc.  

“Thưa ngài, vừa rồi tại sao ngài không giết bọn chúng?”  

Từ khi Kim Phi nói cô ta giết thổ phỉ để luyện tay, Khánh Mộ Lam đã phấn khích hết mấy ngày, lúc nãy nếu không phải bị Trương Lương ngăn lại, cô ta suýt nữa đã ra tay rồi.  

“Mặc dù đàn ông trong làng không nhiều nhưng để tìm được vài người có thể đánh nhau hẳn không thành vấn đề, mà thổ phỉ chỉ có sáu bảy người lại dám diễu võ giương oai trong làng như thế”.  

Kim Phi thấp giọng hỏi: “Mộ Lam, cô có biết tại sao không?”  

“Còn có thể tại sao nữa, chẳng phải sợ thổ phỉ đến trả thù sao?”  

Khánh Mộ Lam nói: “Nhưng chẳng phải ngài đã nghĩ ra cách rồi sao? Chúng ta không cần lo lắng đến vấn đề này chứ?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play