*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy thì ổn, không đắt, tiền công một ngày của tướng công ta vẫn đủ mua”.
“Không phát đồ thì Kim Phi bảo chúng ta tập hợp ở đây làm gì nhỉ?”
“Đừng nói nữa, đứng vào hàng đi, Kim Phi sắp đến rồi”.
Thấy Kim Phi dẫn theo Đường Đông Đông đi vào từ cửa lớn, mấy người phụ nữ đều tự giác xếp vào hàng theo nhà xưởng và ca làm của mình.
Lần này đám công nhân nam đã bị Kim Phi trách mắng vì việc xếp hàng này rồi, lần này vẫn còn nhớ bài học trước đó nên động tác đứng vào hàng nhanh hơn công nhân nữ. Đến lúc Kim Phi đi đến băng ghế dài, mọi người đã đứng vào hàng thẳng tắp.
Tiếc là Kim Phi lại không khen ngợi họ khiến họ hơi thất vọng, cứ như thể không nhìn thấy biểu hiện của họ vậy…
Kim Phi hắng giọng, cả nhà ăn lập tức trở nên im ắng.
Mọi người đều nhìn Kim Phi bằng ánh mắt mong đợi.
Họ cứ nghĩ trong nhà xưởng lại sắp phát đồ gì cho mình.
Nhưng ngay sau đó lời Kim Phi nói lại khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
“Thật không may khi nói với mọi người một tin tức không tốt”.
Kim Phi từ tốn nói: “Bắt đầu từ ngày mai, xưởng dệt, lò gạch, công trường đều tạm thời đình công, mọi người không cần đến làm việc”.
Dù sao cũng là phụ nữ nông thôn dân dã, mặc dù dạo gần đây đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi có vài người ở bên dưới thì thầm với nhau.
Nhưng Kim Phi vừa dứt lời, nhà ăn bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường.
Sau đó lập tức bùng nổ như đổ một bát nước vào trong chảo dầu nóng.
“Kim Phi, chẳng phải còn đang ổn định sao, tại sao lại ngưng hoạt động?”
“Nhà bọn ta vừa được có cơm ăn, đình công thì lại phải bấm bụng tiết kiệm rồi”.
“Đúng thế Kim Phi, ngươi thương hại bọn ta đi, đừng đuổi bọn ta đi”.
“Tam Cẩu Tử, lúc chiều ta đã nói với ngươi rồi, Kim Phi và trưởng làng đều ở công trường, bảo ngươi đừng lười biếng, tan làm rồi hẵng đi nhưng ngươi cứ nhất quyết muốn đi, bây giờ thì hay rồi, chắc chắn Kim Phi tức giận nên mới đuổi chúng ta đi”.
“Ta không lười biếng, ta không nhịn được nữa mới tan làm mà… Kim Phi, ta sai rồi, huynh cho ta một cơ hội nữa đi”.
Dù là người trong làng không biết chữ, chưa nhìn thấy nhiều thế sự ở đời, họ cũng có thể nhìn ra được làng Tây Hồ bây giờ đã thay đổi, ngày tháng sau này cũng ngày càng tốt hơn.
Mọi người đều nghĩ cuộc sống có lối thoát.
Nhưng lời Kim Phi nói lại cắt đứt hy vọng của họ.
“Mọi người yên lặng, nghe ta nói”.
Kim Phi giơ tay lên, nhà ăn lại rơi vào im ắng.
Hơn nữa lần này không một ai lén lút thì thầm nói chuyện nữa, ai nấy cũng đều nhìn về phía Kim Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT