"Nếu cô đã quyết định ở lại đây, đừng khoác lên mình khí chất của một tiểu thư".  

Kim Phi lại quay sang nhìn Khánh Mộ Lam: "Họ đều là những cựu binh của Thiết Lâm Quân, những anh hùng đã đổ máu cho Đại Khang trên chiến trường. Nếu để ta biết cô ỷ thế hiếp người thì đừng trách ta không khách khí".  

"Hiểu rồi".  

Khánh Mộ Lam sốt ruột đáp lại Kim Phi, sau đó đi tới chỗ Trương Lương, ôm quyền, bắt chước hào khí nam nhân: "Về sau nhờ cả Lương huynh".  



Trương Lương không đáp lễ, nghiêng người hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"  

"Sẳn sàng!"  



"Lên đường".  

Trương Lương gật đầu với Kim Phi và dẫn đội vào ngọn núi phía sau.  

Khánh Mộ Lam nhanh chóng theo sau.  

Đây là lần đầu tiên luyện tập cùng nam binh, cả Khánh Mộ Lam và các nữ binh của cô ấy đều nín thở.  

Lúc mới bắt đầu chạy, bọn họ đều tràn đầy tự tin, cảm thấy bao 30 cân rất nhẹ, Khánh Mộ Lam kỳ thực không thích nam nhân chạy quá chậm, liền dẫn nữ binh chạy trước mặt các cựu binh.  

Chạy đường dài chú ý nhịp nhàng, nếu lúc đầu chạy quá nhanh, một khi thể lực suy kiệt thì về sau sẽ gặp khó khăn.  

Một cựu binh muốn nhắc nhở, nhưng Trương Lương đã ngăn anh ta lại.  

"Lương sư huynh, huynh cũng xấu bụng đi rồi".  

Thiết Ngưu bên cạnh cười híp mắt.  

"Kim Phi nói rằng muốn mài rũa tinh thần của họ".  

Trương Lương cười nói.  

Hai km đầu, các nữ binh chạy rất nhanh, bỏ xa các nam binh hàng chục mét.  

Nhưng sau khi chạy được hai km, họ nhận ra sự kinh hoàng của việc chở bao nặng năm km.  

Đường xa không nghiêm trọng, bao nặng dễ dàng di chuyển trên lưng lúc đầu dường như đã biến thành tảng đá, hơn phân nửa nữ binh bắt đầu thở hổn hển.  

Hơi thở trở nên hỗn loạn, bước chân vô lực, tốc độ bắt đầu chậm lại.  

Các cựu binh dần dần bắt kịp.  

Khánh Mộ Lam phát hiện các cựu binh vẫn đi như cũ, bước chân không hề hỗn loạn, thậm chí đổ mồ hôi cũng không nhiều.  

Chỉ sau đó, Khánh Mộ Lam mới nhận ra khoảng cách giữa mình và những người cựu binh.  

Nhưng tính cách mạnh mẽ yêu cầu cô ấy không được dễ dàng thừa nhận thất bại, vừa chạy vừa hét: "Nỗ lực thêm cho ta, không được để đám đàn ông coi thường".  

Dưới sự dẫn dắt của Khánh Mộ Lam, các nữ binh lại tăng tốc, bỏ các nam binh xa cả chục mét.  

Cách làm này tương tự như việc uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, khi chạy được ba cây số, nhiều nữ binh sĩ cảm thấy phổi như bốc hỏa, mỗi lần hít thở đều trở nên nóng bừng và đau đớn.  

Lúc này Khánh Mộ Lam khích lệ cũng vô dụng, nữ binh càng ngày càng chậm, cuối cùng bị cựu binh vượt qua.  

Khi đi được bốn cây số, cuối cùng một nữ binh không thể chịu được nữa và bắt đầu tụt lại phía sau.  

"Tiểu Cúc, cố lên!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play