Những đoạn đối thoại như vậy còn xảy ra rất nhiều trong thôn Tây Hà.  

Hôm nay, hơn ba mươi hai cựu binh đã toàn tâm toàn ý nhận định Kim Phi.  

Cũng chính chiều tối hôm đó, đội hộ vệ thôn Tây Hà chính thức được thành lập.  

Khoảng thời gian này, để giảm bớt khả năng xung đột với bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, Trương Lương chỉ giao hàng cho huyền phủ hai lần.  



Lần đầu tiên bị tống một khoản tiền lớn, lần thứ hai Trương Lương đành phải xuất phát lúc nửa đêm, nhân lúc bọn thổ phỉ còn đang ngủ, âm thầm đi qua Đồng Sơn.  

Khi quay về cũng phải chờ đến nửa đêm mới dám có động tĩnh.  



Đường núi vốn dĩ khó đi, cứ đi lúc nửa đêm thế này cũng không phải là cách.  

Hơn nữa nếu đã bị bọn thổ phỉ nhắm vào, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện thôi.  

Đến lúc đó không chừng sẽ nổ ra một trận chiến.  

Mấy ngày này Kim Phi vẫn luôn lo lắng, mãi cho đến khi đội hộ vệ được thành lập, tảng đá trong lòng mới được gỡ xuống.  

Hơn ba mươi cựu binh này đều là những cao thủ chém giết trên chiến trường, cho dù đám thổ phỉ núi Thiết Quán đánh tới thì cũng chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết thôi.  

Nếu như khoảng thời gian này bọn chúng không đánh tới thì tốt.  

Đợi Kim Phi chuẩn bị xong xuôi thì đến lượt chúng phải sợ hãi!

“Một hai một! Một hai một!”  

Tờ mờ sáng, dân làng vừa thức dậy, Chung Ngũ đã dắt theo các cận vệ và cựu binh chạy vào sau núi.  

Mọi người đều mang trên lưng một gói hàng lớn nặng hơn 30 cân.  

Bao gồm cả Chung Ngũ, người dẫn đầu đội cũng như vậy.  

Đây là quy định Kim Phi đặt ra cho đội hộ vệ.  

Mỗi buổi sáng đều phải vác nặng trên lưng rồi chạy năm cây số, người không chạy được lần đầu sẽ bị trừ tiền công, lần sau sẽ bị đuổi khỏi đội hộ vệ.  

Đây không chỉ để rèn luyện thể lực cho các cự binh mà còn để rèn luyện ý chí, tinh thần gắn kết của tập thể.   

Khoảng cách 5 km không phải là Kim Phi tùy tiện nói ra, mà là dữ liệu được xác định bởi sự nghiên cứu và chứng minh toàn diện của quân đội ở kiếp trước.  

Nếu vượt quá 5 cây số sẽ làm cho quân sĩ kiệt quệ, mười ngày tám ngày thì không sao, thời gian lâu dần sẽ dễ dẫn đến việc gây ra tổn thất không thể cứu vãn.  

Ít hơn năm km thì không thể đạt được mục đích của chiến thuật huấn luyện.  

Vì vậy vác đồ nặng chạy năm km về cơ bản là một ngưỡng tối ưu.  

Mấy năm nay cuộc sống của những cựu binh này không được tốt cho lắm, thể lực hoàn toàn không thể so sánh được với trước đây, muốn chạy năm km đường núi bắt buộc phải dựa vào ý chí kiên định mới có thể kiên trì được.  

Thực chất Kim Phi định chậm mà chắc, chạy 3 km trước, sau một tháng thì dần dần tăng quãng đường lên.  

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ vẫn quyết định 5 km.  

Y không chỉ muốn tạo ra một đội hộ vệ đơn giản mà muốn đào tạo một đội quân tinh nhuệ.  

Đây cũng là đợt đánh giá đầu tiên của y đối với các cựu binh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play