“Đồ của nợ?”
Trong đầu Kim Phi hiện lên những thông tin liên quan.

Chuyện nữ nhiều hơn nam ở Khang triều đã xảy ra trong nhiều năm, không phải là chuyện mà đội đưa dâu có thể giải quyết được.

Chỉ có một số lượng nhỏ được chọn ra từ vòng đầu tiên của đội đưa dâu mỗi năm.

Ví dụ lần này, ở đây có tận hai mươi cô gái nhưng đám Kim Phi chỉ có bốn người.

Để giảm bớt số lượng những cô gái chưa chồng này và kích thích sự gia tăng dân số, quan phủ Khang triều khuyến khích việc nạp thiếp, chỉ cần có thể nuôi được, cưới bao nhiêu tiểu thiếp cũng không thành vấn đề.

Sau khi đám Kim Phi chọn xong, nếu như người dân xung quanh nhìn trúng cô gái nào thì đều có thể chọn làm thiếp, cô gái được chọn sẽ không được phép từ chối.

Tuy nhiên trong nhà thêm một người, không chỉ thêm một cái miệng ăn, mỗi năm còn phải nộp thêm một phần thuế, vì vậy người dám nạp thiếp rất ít.

Vì vậy mỗi năm đều có rất nhiều các cô gái đến tuổi tham gia vào đội đưa dâu nhưng cũng vẫn không gả đi được.

Mặc dù đây là nguyên nhân khách quan nhưng vẫn bị phạt hai phần thuế.

Những cô gái như vậy được gọi là ‘đồ của nợ’.

Quan Hạ Nhi chính là đồ của nợ có tiếng gần đây – liên tục tham gia bốn lần đưa dâu, đến 18 tuổi vẫn chưa gả đi được.

Không gả đi được không phải vì tính cách không tốt hay lười biếng mà là vì cô không thể phơi nắng, đặc biệt là mùa hè, chỉ cần ở dưới trời nắng vài phút là da cô sẽ ửng đỏ và sưng tấy lên, thậm chí là phồng rộp.

Người như vậy ở Khang triều bị gọi là bùa đêm, ý chỉ những người không thấy ánh sáng, chỉ có thể sống trong bóng tối.

Gia đình của Quan Hạ Nhi trước đây được coi là khá ổn, dịp Tết đến còn có thể mua được một kg thịt để thỏa mãn cơn thèm, nhưng bắt đầu từ khi cô 16 tuổi, mỗi năm đều phải nộp thêm hai phần thuế, cuộc sống càng lúc càng khó khăn, bây giờ mỗi ngày ăn một bữa cơm thôi còn khó.

Càng không may nữa là muội muội cô năm ngoái đột nhiên mắc phải một căn bệnh lạ, thường xuyên run rẩy đổ mồ hôi, có lúc còn ngất xỉu.

Đây là những bằng chứng cho thấy cô là một người không may mắn.

Nông dân bần hèn, ai dám lấy một cô gái như vậy chứ?
“Bùa đêm cái gì chứ, rõ ràng chỉ là dị ứng với ánh nắng mặt trời mà thôi, bôi chút kem chống nắng là được rồi… xã hội phong kiến đúng là lạc hậu mà!”
Kim Phi có chút thương cảm với cô gái này.

Trong tay trưởng làng cầm một cái bát, xếp hàng cùng với đội trưởng nha dịch.

“Quy tắc cũ, rút thăm, một vạch thì chọn trước”.

Bốn người họ lần lượt lấy ra một mảnh giấy.

Kim Phi mở mảnh giấy ra, bên trên là bốn vạch, là người chọn cuối cùng.

Tuy nhiên Kim Phi cũng không quan tâm lắm, dù sao nếu như y và những người khác chọn cùng một cô gái, bọn họ có thể cạnh tranh, chọn trước hay sau không khác biệt lắm.

Trưởng làng nhìn mảnh giấy trong tay mấy người, cười nói với Lý Thạch Đầu: “Thạch Đầu, ngươi một vạch chọn đầu tiên, chọn đi!”
Lý Thạch Đầu đang chuẩn bị lên tiếng, Quan Hạ Nhi đột nhiên chạy tới hét lớn:
“Huynh gì ơi, ta biết thêu dệt, lại ăn rất ít, cầu xin huynh cho ta một con đường sống, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ơn của huynh!”
Để tăng thêm tính thuyết phục, cô còn nghiến răng vén quần áo đầy những vết vá lên để lộ ra thân hình với đường cong hoàn mỹ, chứng tỏ mình còn khỏe mạnh.

“Trời đất, thân hình này đúng là đỉnh mà!”
Vừa rồi vì quần áo thùng thình, Kim Phi thực sự không nhìn ra được, thân hình của Quan Hạ Nhi lại đẹp đến vậy.

Chỗ nên thẳng thì thẳng, chỗ nên cong thì cong, chỗ nên mảnh thì mảnh…
Khuôn mặt thiên sứ, thân hình quyến rũ, khí chất ưu buồn… nữ thần tiêu chuẩn là đây chứ đâu!
Nhưng dân làng lại không cảm thấy vậy, lần lượt mắng Quan Hạ Nhi là đồ không biết xấu hổ.

“Quay về!”
Nha dịch lạnh lùng hét lên.

Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn đứng về cuối hàng, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu xuống tới nơi, cơ thể khẽ run rẩy, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Lý Thạch Đầu.

Nếu có thể, cô cũng không muốn bị người ta mắng là không biết xấu hổ, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Hai năm nay cô quay cuồng cả ngày lẫn đêm, cho dù như vậy vẫn bị tẩu tẩu ngày ngày chửi mắng, ca ca và cha thì đều không quan tâm đến cô.

Trước khi xuất phát tẩu tẩu đã nói rồi, nếu như lần này vẫn không gả đi được thì không cần quay về nữa, đi theo nha dịch tới huyện phủ, bán thân vào thanh lầu luôn đi.

Thực chất đây cũng là con đường cuối cùng của rất nhiều ‘đồ của nợ’.

Nếu như không gả đi được, lại không thể nộp được tiền thuế, có thể bán thân cho thanh lầu của quan phủ, như vậy thì sẽ không phải nộp thuế nữa.

Quan Hạ Nhi thà chết chứ không chịu bán thân.

Nhưng muốn chết cũng không dễ dàng.

Nếu như cô tự vẫn, người nhà sẽ bị tra cứu trách nhiệm, phạt nhẹ nhất thì là một khoản tiền lớn.

Đây là đại bất hiếu.

Quan Hạ Nhi quay về hàng, việc chọn người tiếp tục diễn ra.

Trưởng làng đẩy Lý Thạch Đầu.

Lý Thạch Đầu không dám nhìn Quan Hạ Nhi, vươn tay chỉ vào cô gái cường tráng nhất trong hàng.

Cha mẹ của Lý Thạch Đầu hài lòng gật đầu.

Người thôn quê tìm con dâu, tiêu chuẩn đầu tiên chính là phải rắn rỏi, làm được việc.

Bọn họ thực sự lo rằng Lý Thạch Đầu nhất thời kích động, chọn Quan Hạ Nhi xinh đẹp nhất.

Sau Lý Thạch Đầu là Trương Mãn Thương.

Trương Mãn Thương tiến lên hai bước, nhìn Quan Hạ Nhi một cái, ánh mắt phức tạp.

Sắc mặt Quan Hạ Nhi khẽ thay đổi, hơi cúi đầu xuống.

Trong lúc Kim Phi tưởng rằng Trương Mãn Thương sẽ chọn Quan Hạ Nhi, Trương Mãn Thương lại chỉ tay vào cô gái trông có vẻ khỏe mạnh và dễ nuôi nhất.

Tiếp theo là đến lượt Tạ Quang lưu manh.

Tạ Quang đi tới nhìn kỹ các cô gái một lượt, khi nhìn Quan Hạ Nhi thì tỏ ra rất thận trọng.

Ánh mắt thô lỗ và lưu manh của Tạ Quang khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy vô cùng ghét bỏ, vô thức muốn lùi ra sau.

Nhưng vì để gả đi được, cuối cùng cô vẫn cố gắng nhịn cơn buồn nôn trong lòng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Quang.

Trong lòng cô đã có quyết định, đợi Tạ Quang chọn cô xong cô sẽ tự sát, đến lúc đó thì không liên quan gì đến cha mẹ nữa rồi.

Còn về liên lụy đến Tạ Quang, cô không quan tâm.

Làng Quan Gia cách làng Tây Hà không xa, Quan Hạ Nhi đương nhiên biết Tạ Quang là người như thế nào.

Trộm gà sờ chó, ham ăn lười làm thì thôi đi, lại còn thích trêu ghẹo con gái nhà lành.

Cô có quen biết với mấy cô gái khi đang đào rau dại thì bị Tạ Quang chọc ghẹo.

Tên khốn kiếp như vậy bị liên lụy chính là trừ hại cho dân!
“Nhìn ta vậy làm gì? Định quyến rũ ta sao?”
Tạ Quang cười bì ổi: “Quyến rũ ta cũng vô dụng, một kẻ tai họa như cô ta không dám lấy đâu.

Tuy nhiên nếu như cô đến huyền phủ bán thân vào thanh lầu, ta nhất định sẽ tới ủng hộ cho việc làm ăn của cô, đến lúc đó cô phải phục vụ ta cho tốt đấy”.

“Ngươi… ngươi…”
Quan Hạ Nhi tức đến mức nước mắt trào ra.

“Chọn hay không, không chọn thì cút, làu bàu cái gì? Lãng phí thời gian của mọi người”.

Kim Phi không nhìn nổi nữa.

Kim Phi là người có học, luôn cho rằng quân tử không động tay chân, thường ngày hay bị Tạ Quang ức hiếp, người trong làng nhìn thấy cũng làm ngơ.

Nhưng hôm nay tên nhát gan này lại dám mắng hắn trước mặt mọi người, Tạ Quang hèn mọn làm sao có thể chịu được?
Xắn tay áo lên: “Này, tên nghèo kiết xác kia, có phải ngứa đòn rồi không?”
“Dừng tay!”
Trưởng làng đứng giữa hai người, lạnh lùng nói: “Kim Phi, ngươi quay về cho ta, Tạ Quang, ngươi mau chóng chọn, đừng làm chậm chễ thời gian của các quan ông!”
Nhấn mạnh hai từ quan ông.

Tạ Quang là một tên khốn chứ không ngu, lập tức nhận ra Kim Phi đang đào hố chôn hắn.

Trương Mãn Thương, Lý Thạch Đầu đều chọn rất nhanh, đến lượt hắn thì tốn rất nhiều thời gian, các nha dịch đương nhiên sẽ thấy mất kiên nhẫn.

Nếu như vừa rồi hắn ở trước mặt nha dịch đánh Kim Phi, vậy thì là làm loạn đội đưa dâu, tội này không hề nhỏ.

Tạ Quang chửi thầm Kim Phi một câu, thuận tay chỉ vào một cô gái trông có vẻ khá thanh tú.

“Kim Phi, đến lượt ngươi rồi!".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play