*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quy mô của mỗi đội quân ở Đại Khang bị giới hạn theo cấp bậc, không phải muốn có bao nhiêu quân thì có bấy nhiêu quân đâu.
Thiết Lâm Quân từng là quân đội hạng hai, với số lượng 5.000 binh sĩ.
Sau khi nâng cấp lên quân đội hạng nhất, số lượng giới hạn trên lên tới 10.000.
Cùng với phương trận và xe bắn đá do Kim Phi phát minh, sự tự tin của Khánh Hoài đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng điều khiến Khánh Hoài và Phạm tướng quân ngạc nhiên là Kim Phi, người có nhiều công lao hơn họ, lại chỉ được nhắc đến vài câu trong thánh chỉ.
Được phong làm Nam tước Thanh Thủy, thưởng năm trăm lạng bạc, sau đó không còn nữa.
"Với công lao to lớn như vậy, mà chỉ sắc phong nam tước thôi sao?"
Nam tước là danh hiệu thấp nhất của Đại Khang, Khánh Hoài ngay lập tức bất bình thay cho Kim Phi.
"Khánh Hầu đang nghi ngờ quyết định của Bệ hạ sao?"
Thái giám cười hỏi.
Hỏi vậy ai dám nói gì nữa?
Khánh Hoài nhanh chóng lắc đầu và hỏi: "Xin hỏi thái ấp của nam tước ở đâu?"
Có công trạng, sẽ có thái ấp.
Ví dụ như Khánh Hoài, thái ấp trước đây của hắn chính là huyện Kim Xuyên, mặc dù hắn không thể trực tiếp tham gia quản lý, nhưng một nửa nguồn thu thuế của huyện Kim Xuyên thuộc về Khánh Hoài.
Đây cũng là một trong những nguồn thu nhập chính để hắn mở rộng Thiết Lâm Quân.
Thái ấp của nam tước nhìn chung là nhỏ, nhưng Kim Phi không cần hỗ trợ quân đội, dù thái ấp chỉ có một thị trấn thì tiền đóng thuế cũng đủ để Kim Phi sống không cần lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng không ngờ thái giám lắc đầu nói: "Nam tước Thanh Thủy không có thái ấp".
"Không có thái ấp?"
Đồng tử của Khánh Hoài hơi co lại, bất giác nắm chặt tay lại.
Hắn nghĩ rằng việc hoàng đế phong Kim Phi làm Nam tước Thanh Thủy là để kỷ niệm trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng bây giờ hắn đã hiểu ý nghĩa thực sự của Nam tước Thanh Thủy chỉ là một hư tước, giống như Thanh Thủy, vô giá trị.
Bây giờ ngay cả Phạm tướng quân cũng cảm thấy rằng hoàng đế đã quá đáng rồi.
Dù sao ông ấy cũng đã sống nửa đời người, tất nhiên lòng dạ phải sâu hơn nhiều, nhìn thấy gân xanh trên cổ Khánh Hoài đang phồng lên, ông ấy vội vàng tạ ơn lĩnh chỉ, đồng thời cũng sai thuộc hạ ban cho đại thái giám một số tiền lớn.
"Kim tiên sinh cống hiến hết mình như thế, sao bệ hạ lại có thể như vậy?"
Sau khi tiễn thái giám đi, Khánh Hoài tức giận đập tay xuống bàn: "Nam tước thì cũng thôi đi, chỉ là hư tước... Phần thưởng là năm trăm lượng bạc... Bệ hạ đang vũ nhục tiên sinh đấy à? Tướng quân cũng thưởng cho tên hoạn quan kia 500 lượng đấy thôi?"
"Khánh Hầu, cẩn thận lời nói!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT