Trên mảnh đất rộng lớn, hai phương trận của liên quân bị hàng nghìn kỵ binh bao vây,
Hai phương trận này đều được bao bọc bởi những cây tre nhọn, giống như con nhím đang cuộn tròn cơ thể lại, kỵ binh Đảng Hạng đi vòng quanh mấy vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ trống để chen vào.
Hai bên đều trong thế bế tắc.
Tin tức đương nhiên đã được trinh sát của các bên truyền về doanh trại của mình.
Người Đảng Hạng hiện đang chiếm thế thượng phong, Lý Kế Khuê đương nhiên không lo lắng cũng không vội vàng, bình thản thảo luận với trợ tá của mình cách phá vỡ phương trận con nhím này.
Ngược lại trong phủ soái của Phạm tướng quân đang loạn cào cào.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào An Túc Quân và Vĩnh An Quân, hi vọng bọn họ có thể dựa vào phương trận này để giải cứu Thiết Lâm Quân đang bị vây hãm.
Ai ngờ rằng liên quân còn chưa đi tới Thanh Thủy Cốc thì đã chết hơn một nửa rồi, phần còn lại thì đang bị kỵ binh Đảng Hạng vây chặt.
“Bọn họ không phải đã thành thạo phương trận rồi sao? Còn có lưới sắt mà Khánh Hoài đưa cho nữa, vì sao lại bị đánh cho tơi tả như vậy?”
Phạm tướng quân vừa lo vừa tức.
“Bẩm đại soái, kỵ binh Đảng Hạng đến quá nhanh, khi huynh đệ của chúng ta báo tin cho Đinh tướng quân và Trình tướng quân, bọn chúng đã tới gần sát mấy dặm, một nửa số huynh đệ không kịp thiết lập phương trận đều bị kỵ binh đâm chết rồi”.
Trinh sát đau khổ nói: “Còn về lưới sắt mà Khánh Hầu đưa, vẫn còn ở trên xe, đến cơ hội mở ra còn không có, phụ binh đều bị giết hết rồi...”
“Lần này bọn chúng xuất binh nhanh vậy à?”
Phạm tướng quân sắc mặt lạnh ngắt nói.
Tốc độ luôn là một trong những lợi thế chính của kỵ binh, nhưng khi điều động một đội quân lớn thì chắc chắn không thể nhanh bằng trinh sát đơn lẻ được.
Theo tốc độ hành quân bình thường của kỵ binh Đảng Hạng, An Túc Quân sau khi nhận được thông báo của trinh sát thì phải có đủ thời gian để bày binh bố trận.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại vả cho bọn họ một cái cực mạnh.
“Bẩm đại soái, tiểu nhân cũng không biết, người Đảng Hạng giống như những kẻ điên vậy, khi xuất phát đều hành trang đơn giản, khi ra khỏi doanh trại phi ngựa như bay, tốc độ chỉ chậm hơn bọn thần một chút thôi”.
Trinh sát nói đến đây, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Khi đó hắn cũng đang trong một cuộc chạy đua với thần chết, chậm một chút thôi thì kết quả cũng sẽ không thể cứu vãn được.
“Xem ra kỵ binh Đảng Hạng có cao nhân chỉ điểm, không cho An Túc Quân cơ hội để thiết lập phương trận”.
Khánh Hoài nhìn bên ngoài cửa: “Hi vọng rằng năm trăm người xuất phát từ phía Nam không gặp phải kỵ binh Đảng Hạng”.
Sở dĩ đội quân xuất phát từ phía Bắc có thể sống sót là do họ mang theo tre nhọn và khiên chắn, có thể thiết lập thành phương trận, nhưng tiểu đội quân xuất phát từ phía Nam thì lại khắc, họ phải đi đường núi để đến gần Thanh Thủy Cốc, để di chuyển tiện lợi, họ chỉ mang theo lương thực cho hai ngày và vũ khí.
Một khi gặp phải kỵ binh Đảng Hạng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, Khánh Hoài vừa dứt lời, một trinh sát khắp người đầy máu được khiêng từ bên ngoài vào.
“Báo cáo đại soái, Lưu tướng quân ở núi Kim Phòng gặp phải mai phục của người Đảng Hạng... toàn quân bị tiêu diệt...”
Trinh sát nói xong câu này liền hôn mê bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT