*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhiều nhất là dạy dỗ hắn một trận thôi.
“Thôi bỏ đi, loại không có tiền đồ, không làm nên việc lớn như Trương Khải Uy này, đi rồi thì mặc kệ hắn thôi”.
Phạm tướng quân xoa lông mày, nói: “Phái thêm nhiều trinh sát, theo dõi sát nhất cử nhất động của người Đảng Hạng. Ngoài ra, thông báo quân Phạm gia tăng cường lục lượng tuần tra, chuẩn bị sẵn công tác đối phó khi người Đảng Hạng tấn công vào thành”.
Rất nhanh, một số lượng lớn trinh sát âm thầm ra khỏi thành, chưa đến trưa, đã có tin tức báo về.
Theo thông lệ của những năm trước, người Đảng Hạng sau khi đi qua Thanh Thủy Cốc sẽ lập tức dẫn quân bao vây thành Vị Châu.
Tuy nhiên tin tức mà trinh sát đưa về là chủ lực của người Đảng Hạng lại định cư trong trại ở gần Thanh Thủy Cốc.
“Có vẻ như bọn chúng định bao vây gi3t chết Thiết Lâm Quân, cũng không biết vị Kim tiên sinh đó có thể trụ được không”.
Phạm tướng quân thở dài, hỏi: “À đúng rồi, bên Khánh Hoài tình hình thế nào rồi, còn hôn mê không?”
“Bẩm đại soái, tướng quân Khánh Hoài đêm qua tỉnh rồi, nhưng có lẽ vẫn chưa biết chuyện bên Thanh Thủy Cốc”.
Phó tướng đáp.
“Khánh Hoài vừa mới tỉnh, tạm thời đừng để cho cậu ấy biết tin này”.
Phạm tướng quân dặn dò.
“Bây giờ toàn thành đều đang nói về chuyện người Đảng Hạng khi nào đánh tới, e là không giấu được”.
Phó tướng bất lực nói.
Vừa dứt lời quản gia đã vào thông báo, nói Khánh Hoài đã tới cửa rồi.
Phạm tướng quân thở dài, nói với quản gia: “Cho cậu ấy vào”.
“Tướng quân, ngài nên ra xem đi”, quản gia do dự một chút, nói: “Khánh hầu… đáng sợ lắm”.
“Đáng sợ?”
Phạm tướng quân cau mày, dắt theo phó tướng quân ra ngoài.
Vừa ra tới cửa thì đã nhìn thấy Khánh Hoài đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch đứng ở đó.
Trong tay còn cầm theo con dao, hai mắt đỏ au nhìn Phạm tướng quân nói: “Trương Khải Uy đâu?”
Sau khi tỉnh dậy, Khánh Hoài lập tức hỏi chuyện của Thiết Lâm Quân.
Biết chuyện Kim Phi chỉ huy quân mã lập phương trận đánh thắng kỵ binh Đảng Hạng, Khánh Hoài vui mừng cười lớn, uống liền hai bát cháo.
Kết quả trời vừa sáng liền nhận được tin Đức Ninh Quân không trông coi tù binh cẩn thận dẫn đến việc Thiết Quân Lâm phải chạy trốn vào trong núi.
Khánh Hoài tức đến mức lại ngất lịm đi, cho đến vừa rồi mới tỉnh lại.
Sau đó không buồn chải chuốt đầu tóc, đi vội giày
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT