Người Hán nô trong những ngày bị đám người Đảng Hạng áp bức sống không bằng chết, rất nhiều người đều đã tâm lạnh như tro tàn, bây giờ họ không còn sợ cái chết nữa rồi.
Bây giờ khó khăn lắm mới thấy được chút hi vọng quay trở về Trang Nguyên, đánh thức lại khát vọng sinh tồn của họ, họ vội vàng lao về phía trước, sợ rằng chạy chậm một chút thì sẽ bị đám người Đảng Hạng chém chết trên bước cuối cùng trở về quê nhà.
Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Người cầm cờ bên cạnh Kim Phi giơ cờ lên phất vài lần, cung thủ ở ngọn núi đối diện đã chuẩn bị sẵn sàng để lên dây!
Phụt!
Một mũi tên dày như quả trứng bay ra, với tiếng rít chói tai, xuyên xa hàng trăm mét.
Kỵ binh người Đảng Hạng bị trúng tên giống như bị một con ngựa đang phi nước đại đâm trúng, trực tiếp bay ra ngoài!
Mà mũi tên xuyên qua kỵ binh người Đảng Hạng này vẫn không dừng lại, lại xuyên qua thêm mấy chiến mã của kỵ binh phía sau hắn mới cắm thẳng vào tảng đá.
Tảng đá vỡ tan tành.
Đây chính là uy lực của cung hạng nặng!
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Phập phập phập!
Thêm vô số mũi tên bay tới.
Mỗi một mũi tên lấy mạng ít nhất một kỵ binh người Đảng Hạng.
Trong đó có một mũi tên góc độ khá tốt, liên tiếp xuyên qua người bốn tên lính mới dừng lại.
Đám kỵ binh còn lại không quan tâm tới việc đuổi người Hán nô nữa, vội vàng cưỡi ngựa bỏ chạy.
Cung thủ trên núi lập tức di chuyển vị trí, đuổi theo không dứt.
Kim tiên sinh đã nói rồi, không tha cho bất kỳ tên kỵ binh nào cả.
Vậy thì đi chết hết đi!
Ngựa chiến làm sao có thể chạy nhanh hơn mũi tên được chứ?
Trước khi đám kỵ binh thoát khỏi hẻm núi, tất cả đều đã bị bắn chết.
Mà những cung thủ trên núi vẫn chưa cảm thấy hả hê.
Trước đây cần năm người mới có thể sử dụng được cung nỏ hạng nặng, bây giờ chỉ cần hai người là được rồi.
Hơn nữa tốc độ lên dây cũng nhanh hơn, ít tốn công hơn, có thể bắn từng đợt, đồng thời có thể thay đổi hướng linh hoạt.
Cung nỏ hạng nặng mà Kim tiên sinh cải tạo thật sự rất hữu dụng!
Đáng tiếc là kỵ binh áp giải Hán nô quá ít, chỉ có mười mấy tên, còn chưa bắn đã thì đã chết hết rồi…
Lý Kế Khuê áp giải đám người Hán nô vào trong Thanh Thủy Cốc, vốn dĩ chỉ định để nhử quân địch, nhân tiện do thám phản ứng của Thiết Lâm Quân, xem xem có thể lợi dụng sự hỗn loạn để đột phá Thanh Thủy Cốc hay không.
Đáng tiếc là Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không có chút sơ hở nào, luôn duy trì trạng thái tấn công đối với phương trận của kỵ binh Đảng Hạng.
Lý Kế Khuê thở dài bất lực, giải tán đám kỵ binh phía sau Hán nô đang chuẩn bị đột kích.
Có thể ép được Thiết Lâm Quân sử dụng át chủ bài là cung hạng nặng đã coi như là không uổng công một lượt rồi.
“Trong số đám Hán nô nhất định là có nội gián”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT