*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kim Phi khi đó đang ở cao điểm, nhìn thấy ông già lôi đao của tùy tùng ra và hăng hái ra trận, quan điểm của y về ông già cũng thay đổi.  

Có thể thấy mặc dù ông lão này hơi kiêu ngạo nhưng ông ta lại thật tâm muốn giúp y bảo vệ Thanh Thủy Cốc.  

Ngay cả khi kỵ binh của người Đảng Hạng đến, cũng không hề nao núng, mà chọn cách chiến đấu.  



Trong nhà có một ông già thì không khác gì bảo bối, các loại cục diện trên chiến trường đều thay đổi chóng mặt, Kim Phi chiêu binh mãi mã không tốt, ông Triệu đã đi cùng Phạm tướng quân đánh trận nửa đời người, chắc chắn có kiến thưc rộng rãi.  

Có một người như vậy tham mưu, vừa vặn bù đắp khuyết điểm của Kim Phi, vì vậy khi ông già chủ động hòa giải, Kim Phi cũng xuống nước.  

Y cười đáp: "Triệu lão, ta sắp làm chút việc trên núi, đến xem cùng đi".  



"Phương trận và hố sâu đã có thể kiềm chế kỵ binh. Còn làm gì trên núi nữa vậy?"  

Ông Triệu bối rối hỏi.  

"Lo trước khỏi họa, cứ chuẩn bị trước một chút, luôn tốt hơn".  

Theo quan điểm của ông Triệu, hai phương pháp này là đủ để đối phó với kỵ binh rồi, nhưng Kim Phi biết rằng phương trận và hố bẫy ngựa không phải là không thể hóa giải.  

Nếu y là Lý Kế Khuê, y đã có ít nhất mấy cách để phá vỡ phương trận và bẫy ngựa rồi.  

Còn về hàng rào thép gai thì khỏi nói.  

Cảm hứng chế tạo dây thép gai để đánh kỵ binh của Kim Phi đến từ dây gạt ngựa, nhưng dây gạt ngựa, giống như hố bẫy ngựa, có hạn chế rất lớn và rất dễ bị phá giải, vì vậy nó rất nhanh chóng đã bị loại khỏi giai thoại lịch sử.  

Nhưng sức mạnh của máy bắn đá đã được lịch sử kiểm nghiệm.  

Trong thời đại vũ khí lạnh, máy bắn đá luôn là một trong những vũ khí không thể thiếu trên chiến trường, phải đến thời nhà Tống, chúng mới dần được thay thế bằng các loại nỏ với tốc độ bắn nhanh hơn và cự ly tấn công xa hơn.  

Mặc dù lần này họ đã giành được thắng lợi lớn, người Đảng Hạng nhất thời chưa tìm được giải pháp cho bẫy ngựa và hố bẫy, nhưng vì sự an toàn, Kim Phi quyết định lấy máy bắn đá ra.  

Như vậy mới an tâm.  

"Cũng đúng".  

Ông Triệu gật đầu, thấy Kim Phi không muốn nói thêm nên cũng không hỏi thêm.  

...  

Không khí trong trại người Đảng Hạng không còn là không khí vui vẻ như xưa, khi mọi người đi ngang qua soái trướng, đều không khỏi chậm lại, vì sợ làm kinh động đến chỉ huy và các tướng lĩnh.  

Trong đại trướng, Lý Kế Khuê và tất cả những lãnh đạo của người Đảng Hạng mặt đều trầm như nước, không ai lên tiếng.  

Trận này thua thảm quá.  

Không ai trong số 1.500 kỵ binh do Dã Lợi Hùng chỉ huy, kể cả tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất, quay trở lại, tất cả đều bị giết hoặc bị bắt.  

Hàng trăm người chết trong cuộc tiếp viện.  

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play