Thượng Vân Nguyệt ngầm hiểu được rằng Vương Tử Dực không hề muốn hại đến nàng, tuy vậy người xung quanh nàng không được như thế.
“Tỷ tỷ, muội ở lại với người.”
Dạ Thu nhanh chóng quyết định, sao có thể để tỷ tỷ ở lại với hắn ta chứ A Ly vừa muốn lên tiếng đã bị nàng phủ đầu.
“A Ly, em đi cùng Thái tử đi.”
“Tiểu thư, chuyện này…”
“Không nói nhiều, đây là lệnh.”
A Ly sửng sốt khi nghe nàng nói vậy, muốn từ chối cũng không có cơ hội. Vân Nguyệt biết A Ly rời xa nơi đó theo nàng từ khi còn bé, ở đó không khác nhà A Ly là bao. Sao có thể vì chuyện của nàng mà ngăn cản được.
“Đưa Khả Hân đi nữa nhé… Muội sẽ nhớ huynh nhiều…”
Vân Nguyệt ẩn ý nhỏ giọng nói, nàng trầm giọng bày tỏ, Minh Bảo cười một tiếng xoá bỏ không khí buồn bã, giang hai tay nhìn nàng. Vân Nguyệt hiểu ý, ôm chầm lấy hắn vùi mặt vào lồng ngực ấy.
Cảnh tượng ôm ấp ấy thật gai mắt với ai kia, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh nhưng lại không thể làm gì khác. Tuy hắn có thể phá vỡ nó nhưng khoảng cách đã quá xa hắn không muốn làm nó ra ngoài tầm kiểm soát.
Hoàng Minh Bảo siết chặt lấy thân hình này, hắn không nỡ hay thật rằng không cam tâm, mang danh là Thái tử một nước, là ca ca nhưng không thể bảo vệ muội muội. Có điều hắn nhận ra rằng Vương Tử Dực này là thật lòng với tiểu muội, nếu không vướng phải tên Hàn Vương có lẽ hắn muốn ba mặt một lời để minh oan cho tiểu muội.
“Muội phải biết chăm sóc bản thân… Có chuyện phải báo cho huynh đấy…”
“Được mà,… có Dạ Thu và A Tứ nữa huynh đừng lo.”
Vân Nguyệt hít hít mũi đỏ ửng, đôi mắt như phủ một lớp sương mỉm cười để đối phương yên tâm.
“Tiểu thư… cáo từ.”
A Ly muốn nói gì rồi lại thôi, cúi chào nàng bước theo Minh Bảo. A Ly theo nàng từ nhỏ vốn đã quen với sự săn sóc, chỉ sợ nàng lại không tự chăm sóc bản thân được.
Đoạn đường ra cổng lần này sao lại ngắn đến thế, Minh Bảo thi thoảng còn quay lại nhìn, cho đến khi bọn họ khuất bóng sau vách tường. Thượng Vân Nguyệt vẫn đứng đấy nhìn, Dạ Thu lẫn A Tứ không dám lên tiếng.
“Nguyệt Nguyệt… vào trong…”
Vương Tử Dực đến cạnh nàng, cánh tay chưa chạm đến đã bị nàng xoay người tránh né.
“Vừa lòng ngài chưa?”
Nàng mỉa mai hỏi không cần câu trả lời, nhìn thấy nàng đi cả Dạ Thu và A Tứ vội theo. Nhưng chưa được mấy bước đã bị tiếng kêu ở sau kéo chân lại.
“Vương gia… Vương gia…”
Tạ Lâm cùng Gia Phong hốt hoảng kêu lên khi bất chợt thân thể hắn lảo đảo rồi khuỵa xuống, gương mặt biến sắc. Vương gia ôm ngực cau mày, hắn cảm thấy thân thể có vấn đề nhất là chân thân, còn nguyên do là điều hắn hiểu rõ.
Vương Tử Dực sau một hồi vẫn gượng dậy được, hắn xua tay không cần bọn họ đỡ. Quay người lại muốn biết phản ứng của Vân Nguyệt nhưng đáp lại hắn chỉ là mảng trống vắng không bóng người, nở nụ cười nhạt quay người rời đi.
Có lẽ hắn cũng nhận ra hoặc không, chính hắn là người đưa nàng khỏi vỏ bọc vô cảm, cho nàng sự yêu thương nhưng cũng chính hắn lại đưa nàng trở lại con người trước đây, lần nữa bước vào vỏ bọc không lối thoát.
Thượng Vân Nguyệt đúng là có đứng lại nhưng chỉ vài giây rồi lại bước đi rời khỏi đó, như thể nàng đang trốn chạy vậy.
Thoáng cái đã qua một ngày sau hôm đó, Dạ Thu lo lắng đi lại ngoài cửa, từ lúc đó đến giờ nàng vẫn ở trong phòng không ra ngoài, đến bữa cũng không chịu ra.
“Tỷ tỷ… người ăn chút gì nhé…”
Lúc đầu còn có tiếng từ chối bên trong phát ra nhưng bây giờ đối lại là mảng tĩnh lặng. Dạ Thu không dám đi vào nhưng cũng không thể ở yên ngoài này, giá như có A Ly ở đây… đang rối rắm lại nghe tiếng gọi ở sau.
“Vương gia.”
A Tứ cũng lo lắng không kém nhưng thấy Vương gia vẫn quy củ mà chào, chỉ có Dạ Thu liếc mắt đầy tức giận.
“Nhà ngươi còn đến đây làm gì… xem tỷ tỷ ta chết chưa à?”
“Ngươi…”
Gia Phong đang đỡ hắn nghe mà ức thay, chưa kịp làm gì đã bị Vương gia cản lại. Cũng chả ai để ý đến tư thế của hắn, bình thường hiên ngang đứng đó nay lại phải nhờ người đỡ.
“Qua giờ nàng chưa ăn gì sao?”
Vương gia không chấp hay coi đó như lỗi của mình hướng A Tứ hỏi, nhận lại là cái gật đầu, hắn thở dài bước đến gần phòng nàng. Gia Phong mang ánh mắt bồn chồn lo sợ, không dám rời khỏi thân ảnh đó.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta không muốn tranh luận… nhìn thấy tỷ tỷ ngươi hay là đợi thành ra như ngươi nói?”
Dạ Thu lúc đầu còn cương quyết chặn cửa, vậy mà nghe hắn nói xong cũng lưỡng lự, bản thân thật không muốn tỷ tỷ khổ sở hay không thể nhìn thấy tỷ nữa.
“… Ngươi đừng quá đáng đấy…”
Sau cùng vẫn là sợ hãi mà tránh sang một bên, Dạ Thu sợ rằng tỷ tỷ có chuyện gì thật.
“Nguyệt Nguyệt… ta vào nhé…”
Dạ Thu khinh bỉ ra mặt, mới qua thôi còn chèn ép không để ai vào mắt, bây giờ giả bộ tôn trọng đối phương để che mắt ai.
Bên trong không một tiếng đáp, Vương Tử Dực đẩy cửa vào, đập mắt hắn cùng như mấy người tò mò cảnh tượng khiến sống lưng lạnh toát.
👍👍👍⬅️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT