Tiếng cười rợn người vang lên cũng là lúc cơn đau trong người nàng không thể kiểm soát, Vân Nguyệt ngã ngồi xuống đất, nàng trơ mắt nhìn phụ thân đau đớn, nhìn người mình yêu thương lịm đi.

Dạ Thu không còn cách nào khác, đứng im là điều không thể, đưa mắt nhìn đầy nỗi niềm hướng Vân Nguyệt rồi đôi mắt tròn long lanh ấy nhắm lại. Đưa hai ngón tay lên phía trước chắp lại, trong chốc lát luồng ánh sáng bao quanh, Dạ Thu đã trở lại hình dáng ban đầu khi Vân Nguyệt gặp.

“Đừng… Dạ Thu, đừng mà… Muội không…”

Khó khăn chịu đựng nhưng Vân Nguyệt không tin được cảnh trước mắt, ngay khi Dạ Thu trở lại hình dáng vốn có, nỗi lo sợ từ đâu ập đến, quả nhiên Dạ Thu tự dùng thân mình làm vũ khí. Một luồng sáng chói mắt lao thẳng về Hắc Yêu, nhưng đâu dễ dàng hạ gục một tên như vừa từ địa ngục trở lại. Dạ Thu là sinh linh tu luyện lâu đời nhưng linh lực lại không ổn định, chỉ dạo gần đây tìm được chủ ký ước với Vân Nguyệt sức mạnh ấy mới có thể mở ra, tiếc là mới được thời gian ngắn.

“A Tứ… A Ly…”

Ngay khi Dạ Thu không thể chống cự được nữa, một linh lực từ đâu lao đến Hắc Yêu cùng với Dạ Thu. Vân Nguyệt bất ngờ không kém cái tên cũng bật ra từ miệng nàng. Hắc Yêu không phòng bị nên ông ta chịu một lực đánh không hề nhẹ.

A Ly vội đỡ Dạ Thu lại, lúc này chỉ còn sinh linh bé nhỏ trong lòng bàn tay, Dạ Thu còn có dấu hiệu biến mất khi linh lực bay dần từ cơ thể lên. Bên kia A Tứ nhanh chóng đỡ Vân Nguyệt, không biết tại sao A Tứ lại rõ mọi chuyện đến thế, Vân Nguyệt vừa ngồi dậy ngay tức khắc hắn truyền thứ gì đó vào người nàng, từ từ hiện ra một vật tròn nhỏ phát sáng.

“A Tứ… ngươi làm gì?...”

A Tứ không trả lời mà chỉ nhìn sang hướng A Ly, đúng lúc A Ly cũng quay lại, cả hai nhìn nhau không nói gì. Một động tác thừa không có, A Tứ vòng tay đẩy hết lực vào người Vân Nguyệt. Trước người nàng xuất hiện những tia sáng càng ngày càng chói loá. Còn Vân Nguyệt lại cảm nhận trong người mình có thứ gì đó sắp rời khỏi. Đột nhiên A Tứ đứng bật dậy cách xa nàng, người Vân Nguyệt khắp nơi đều toả linh lực của mình, ngay cả ấn kí hay tóc cũng biến đổi như lúc nàng luyện Huyễn Lực vậy. Đôi tay nàng chợt đưa lên bụng, từ chỗ đó một quả cầu được Hoả lực bao quanh bay ra, người nàng cũng dần trở lại bình thường.

Chỉ đợi có thế, vừa nhìn quả cầu A Tứ liền truyền linh lực của mình đến, quả cầu tức khắc được đẩy lên cao và được bao quanh bởi linh lực như lớp bảo vệ. Vân Nguyệt một lát cũng hiểu được sự tình, nàng giật mình chạm lên bụng rồi nhìn quả cầu.

“A Tứ… chuyện này… ngươi đã làm gì hả?...”

A Ly cảm thấy không ổn vừa nhìn Dạ Thu vừa nhìn A Tứ cũng như nhìn sang Hắc Yêu, không còn nhiều thời gian nữa, ông ta sắp phá tan lớp phòng ngự mà A Ly tạo ra.

“Công chúa, người nghe em nói… Đứa bé không thể ở lại trong bụng nếu không cả hai sẽ gặp nguy hiểm… Người đừng lo, A Tứ đang giúp người giữ lại đứa nhỏ…”

A Ly vừa nói vừa trấn an nàng, còn có nhìn xem nàng có phản ứng như nào, đến khi thấy Vân Nguyệt đã hiểu và không còn hốt hoảng khi nãy A Ly mới an tâm. Bấy giờ họ mới chú ý đến vật trong tay A Ly, Vân Nguyệt đưa tay lên nhưng không dám chạm. Nàng nhớ đến ngày đầu tiên mình gặp Dạ Thu rồi họ đã trải qua cùng nhau bao chuyện, hộ mệnh truyền nhân ư, nàng không cần cái đó, nàng cần Dạ Thu, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống chạm vào sinh linh đang có dấu hiệu biến mất.

Vân Nguyệt thừa biết trước khi Dạ Thu làm điều này, đã cắt đứt hoàn toàn sợi dây liên kết giữa họ đã thiết lập trước đó. Bởi vậy nàng chẳng hề bị tác động nào từ Dạ Thu gây ra, hướng đôi mắt ấm áp của người mẹ nhìn sinh linh nhỏ xíu đang cố giữ lấy sự sống là nàng không cam tâm. Từ từ đứng dậy, đôi tay vận nội lực và một đường truyền thẳng vào quả cầu đang bay trên không trung.

“Công… chúa…”

A Ly ngập ngừng gọi nhưng là thời gian không cho phép khi đằng sau phát ra tiếng động, lo lắng quay lại thì Hắc Yêu đã xuất hiện, nhìn lại trong tay mình, A Ly nhẹ nhàng đặt Dạ Thu sau một tảng đá và quay người lại. Vì thế mà không một ai thấy được có một sự biến đổi thần kì đã xảy ra.

Hắc Yêu điên cuồng tấn công và ngay khi nhìn thấy Vân Nguyệt cùng A Tứ đang làm gì, nụ cười ma quỷ đã xuất hiện. Ông ta vừa tạo ma pháp bao vây A Ly vừa muốn phá huỷ lớp bảo vệ của hai người kia. Tất nhiên A Ly đã nhìn ra, dùng hết lực để ngăn chặn những luồng khí đen lao đến mình cũng như ngăn lại ý đồ của ông ta. Nhưng dù A Ly có theo Tôn tiểu thư từ lâu, được Tôn lão gia chỉ dạy và tiếp xúc linh lực từ sớm thì nàng vẫn chỉ là nữ nhi đơn thân độc mã, một lúc sau sức của nàng cũng dần cạn kiệt và một cú tạt Hắc Yêu đã làm A Ly bay một đoạn rồi ngã xuống. Vừa lúc A Tứ bất an nhìn sang là cảnh A Ly rơi xuống và thổ huyết trước mắt mình.

A Tứ bồn chồn hết nhìn Vân Nguyệt lại nhìn A Ly, chỉ là không để lâu thì Vân Nguyệt bất chợt gật đầu dù nàng đang nhắm mắt. Sau cùng A Tứ cũng dừng lại, chạy ra đỡ A Ly, không phải hắn vì tình mà quên nghĩa nhưng thực sự nếu không tập trung thì hắn chỉ làm rối loạn linh lực truyền đến quả cầu mà thôi.

“Ta… ta không sao…”

A Ly được A Tứ đỡ dựa vào người hắn, nàng khó nhọc nói rồi đặt tay mình lên tay hắn sau đó khẽ cuộn tay hắn lại chỉ thấy lấp ló sáng rồi vụt mất mà không ai hay. Nàng gật đầu nhìn A Tứ rồi đẩy hắn, ánh mắt tin tưởng làm hắn không muốn cũng phải để nàng lại.

Hắc Yêu lập tức bắt được cơ hội, ông ta dang tay để tạo ra một luồng khí hay chính xác là một ma quái khổng lồ. Vậy nhưng là Vân Nguyệt không biết hay nàng biết mà vẫn bình thản, chuyên tâm vào quả cầu trước mắt không chút thay đổi.

Và rồi chỉ chút nữa thôi con ma quái ấy sắp nuốt trọn họ thì đôi cánh phượng lửa chợt mở to, bao trọn quả cầu. Thật may là vật bọn họ bảo vệ nãy giờ không sao nhưng đổi lại Vân Nguyệt đã hứng trọn lực đánh không hề nhẹ. Vậy nhưng trên môi nàng lại nở nụ cười đẹp đến chói mắt, từ khoé miệng máu bắt đầu chảy ra nhưng nàng không chút để tâm. Sự dịu dàng và hạnh phúc được thể hiện qua đôi mắt khi nàng cúi đầu nhìn quả cầu mình đang bảo vệ.

Đang được đà tấn công, khi Hắc Yêu chuẩn bị ra đòn quyết định, một vòng ánh sáng đủ sắc màu từ đâu lao đến với một tốc độ quá nhanh. Ông ta cứ nghĩ mình sắp nắm tất cả trong tay, nhưng không một luồng đen sau khi ông ta hứng trọn đòn đó từ người Hắc Yêu bay ra, tiếc là lần này nó quay ngược lại quấn chặt lấy ông ta chứ không hề tấn công ai khác.

A Tứ vừa cố ngước lên vừa ngăn cản phản ứng ngược lại của nguồn linh lực ấy. Vốn dĩ người muốn và nhận làm việc này là A Ly, nhưng có vẻ khi nãy A Ly đã không thể tạo ra được. Tại sao họ lại có thứ nguy hiểm xoay chuyển trong tích tắc, đó là câu chuyện dài ở Đại Tần trước khi đến đây. Nó giống như hai mặt, muốn dùng nó tấn công phải có thứ dẫn truyền, mà linh lực là lựa chọn tốt nhất. Ngược lại khi dùng linh lực, người đó sẽ chịu lực phản ngược lại không hề nhỏ, đó là lý do tại sao A Tứ lại bị thương không nhẹ.

👍👍👍👍👍

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play