“Tỷ…/Minh Minh…”

Cùng với tiếng gọi nàng là sự bất ngờ trước mắt của họ, khi Hắc Yêu làm cùng lúc tổn thương cả Khả Hân và Minh Bảo. Vân Nguyệt bất chấp Vương Tử Dực ngay bên, nàng đang tạo ra quả cầu lửa to thì cơ thể lại được bao bọc xung quanh toàn là lửa, hơn nữa bọn họ còn thấp thoáng thấy một phần cơ thể nàng trong suốt.

“Chẳng lẽ…”

Dạ Thu tự lẩm bẩm, nhưng nếu đúng như thế tại sao mới đầu tỷ ấy đã bị như vậy, rồi bất chợt ánh mắt va vào phần bụng nhô lên của Vân Nguyệt.

“Không được… tỷ à dừng lại đi…”

Dù có ai nói gì đi nữa Vân Nguyệt đã hoàn toàn không nghe được gì, nàng cứ thế dần dần nhắm mắt cả người chìm trong lửa. Cảnh trước mắt đã làm bọn họ hoảng lên, Dạ Thu vừa lo sợ nhưng không mất tỉnh táo mà truyền linh lực cho nàng, càng rút ngắn thời gian càng tốt cho nàng.

Bên kia Hắc Yêu đã bắt đầu hoang mang, hắn ta không thể để Vân Nguyệt thành công vì thế nhân lúc này liền dùng Hắc khí đánh về hướng nàng.

“Ngươi đừng hòng làm hại nó.”

Minh Viễn biết trước sẽ có ngày này nhưng ông không ngờ nó lại xảy ra không đúng thời điểm, bất chợt ông nghĩ đến Hắc Yêu và quả nhiên hắn ta đâu dễ dàng tha cho con bé. Cả hai một chín một mười đấu với nhau, Vương Tử Dực không biết làm sao hắn vừa phải áp chế linh lực vừa dùng nó để giúp nàng. Thấy Hàn Vương ra hiệu, cả Tạ Lâm cùng Gia Phong bước vào giúp Minh Viễn.

Hắc Thuần gượng dậy nhìn cảnh trước mắt, hắn chỉ nhớ sau khi trốn được tìm đến gặp Vân Nguyệt rồi sau đó xảy ra chuyện gì hắn đều không rõ. Nhưng việc xảy ra trước mắt đã cho hắn phần nào giải đáp, hắn nên làm gì lúc này. Giúp người mang danh là cha hắn nhưng chưa bao giờ coi hắn là con hay đứng ngoài cuộc trở thành đứa bất hiếu.

“Tốt lắm,… hôm nay là ngày tàn của các ngươi.”

Từ đâu xuất hiện thêm một kẻ nữa đột ngột tấn công, Tạ Lâm và Gia Phong không chống cự được đã bị đá văng khỏi vòng linh lực ấy, chỉ có Minh Viễn là trụ được. Lúc này Hắc Thuần biết mình nên làm gì khi kẻ đó đã xuất hiện, Lu Xích.

Từ đầu khi thấy Khả Hân, Hắc Yêu đã ngóng Ngổ Long nhưng hắn ta không hề xuất hiện, từng nghĩ đến việc bại dưới tay đám kia nhưng ông ta lại cho rằng chỉ với đám thường đó là không thể. Và sự thật đúng là với bọn họ là không có khả năng, nhưng ai ngờ Vương Tử Dực lại để Gia Phong quay lại, kết quả Ngổ Long đang gào thét trong tầng hầm ở toà phía Đông thành.

Mọi lo lắng và hoài nghi đã bị ông ta ném sang một bên khi Lu Xích xuất hiện, một kẻ dưới trướng của mình nhưng đến ông ta cũng không quản được, chỉ biết hắn ta ẩn dật quanh năm, nghe đâu đi tìm linh lực để tăng cấp độ của mình.

Bầu trời lúc này dần chuyển sang hồng đỏ rồi đỏ sậm càng khiến Hắc Yêu sợ hãi, ông ta để Lu Xích giải quyết bên này, còn chính mình tự giải quyết. Và giờ Hắc Thuần không thể đứng im, hắn đã nhận ra mục tiêu của ông ta.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

“Một chút nữa thôi… cố lên…”

Khắp người Dạ Thu nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại nhưng không có chút gì muốn bỏ cuộc, Vương Tử Dực mặc dù có hàn khí nhưng hắn cũng bị nóng không kém.

Khả Hân bị đập cả người vào tảng đá khiến nàng bất tỉnh ngay sau đó, Minh Bảo cũng không khá hơn là bao nhưng hắn lại chỉ biết bất lực nhìn người mình thương yêu bị kẻ khác hại. Và rồi sự bất lực ấy đã không cho phép hắn tiếp tục khi hắn nhìn thấy Hắc Yêu đang muốn nhắm vào tiểu muội của mình.

“Yaaa… Độc vô tiêu… Độc vô châm…”

Minh Bảo dùng hết sức lực của mình, hắn vừa đọc khẩu chú gọi hai chiếc quạt của mình và Vân Nguyệt vừa dùng linh lực tạo ra vòng xoáy.

Vốn Hắc Yêu có thể dễ dàng khống chế thậm chí phản công lại nhưng điều bất ngờ là Minh Bảo vừa tấn công thì Hắc Thuần đã dùng hắc khí của mình phóng đến chỉ ngay sau đó.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Hắc Yêu không ngờ đứa con lão ta không màng đến chỉ để mình lợi dụng, giờ lại dám cả gan thông đồng kẻ địch hại mình. Ngay cả Minh bảo không ngờ đến, hắn ngỡ ngàng nhìn Hắc Thuần rồi nhìn Vân Nguyệt.

“Cha, người dừng lại trước khi quá muộn.”

Hắc Thuần giống như con chim nhỏ vậy, dù bị vứt bỏ đến sắp chết nhưng vẫn mong cầu tình yêu thương. Hắn vẫn mong ông ta quay đầu, bởi thâm tâm hắn biết rõ cuộc chiến này chỉ một bên được sống, nhưng ai đối với hắn đều quan trọng.

“Ngươi còn dám mở mồm gọi cha sao, hừ,… ngươi giống hệt người phụ nữ thấp kém đó, vô dụng.”

Và thời gian đó cũng đủ cho Vân Nguyệt hoàn thành lên linh lực bậc cao nhất, từ trên trời chiếu xuống một đường thẳng đỏ rực xuyên qua người nàng, dấu ấn trên trán nàng sáng đỏ cùng với màu tóc. Cơ thể nàng tự động bay lên mặc cho thứ ánh sáng chói mắt đấy đang bao quanh người mình. Nàng có thể một bước lên bục cao cũng có thể nhầm chân mà lao xuống vũng lầy, thời điểm chân thân nàng yếu nhất nên rất dễ bị tàu hoả nhập ma khi bị đứt quãng, đây chính là điều Hắc Yêu muốn nhất.

Dạ Thu nhẹ nhõm mỉm cười nhìn Vương Tử Dực, bấy giờ hai người họ mới để ý xung quanh và rất dễ đoán khi Hắc Yêu ở rất gần. Hàn Vương nghi hoặc nhìn người đứng sau Minh Bảo, là Hắc Thuần?

Bầu trời dần dần trở lại màu vốn có cũng đồng nghĩa Vân Nguyệt đạt được trình độ Huyễn Lực. Hắc Yêu không cam tâm, ông ta đồng thời tạo ra hắc khí như hai luồng ma quái muốn nuốt chửng bọn họ. Hắc Thuần rủ mắt xuống, mọi lời chế nhạo chỉ trích hắn ta nghe đã quá quen, có lẽ nên kết thúc rồi.

“Đưa người kia cách xa chỗ này.”

Từ nãy đến giờ mắt Minh Bảo cứ chốc lại quay qua nhìn Khả Hân, lưỡng lự mà đi đến bế nàng ấy đến chỗ an toàn. Đến khi quay ra mọi thứ đã tối đen không nhìn được gì mặc cho trời đã sáng hẳn. Dùng linh lực để nhìn nhưng do chân thân quá yếu nên mọi thứ quá mờ nhạt.

Minh Bảo chợt thấy tim mình đập mạnh, hắn nhìn sang bên phải thì đồng loạt Tạ Lâm cùng Gia Phong ngã bay một đoạn.

“Phụ hoàng.”

Ngay lập tức Minh Bảo khinh công lao ra, và hắn đã thấy người cha đáng kính của mình đang phải chật vật trước những luồng khí đen xông đến.

👍👍👍

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play