Quay lại lúc Thượng Vân Nguyệt rời khỏi, đợi không có người nàng mới giơ tay áo lên, bên trong là hình dáng ban đầu của Dạ Thu.

“Tiểu muội, muội đã sắp xếp xong chưa?”

“Tỷ tỷ yên tâm, mọi chuyện xong rồi.”

Nhìn cái miệng nhỏ chúm chím với đôi má bánh bao chuyển động thật đáng yêu, Vân Nguyệt khẽ chạm má như lời khen.

Ban nãy khi cầm chén trà, nàng đã ngửi thấy mùi Hương Cơ Hoàn, một độc dược vừa khiến người ta uống vào vài phút sau liền mê ảo và phát sinh ham muốn. Vì sao nàng biết thì cũng phải cảm ơn Lạc Khả Hân, người bạn này rất ham mê độc dược nên luôn ép nàng học theo để phòng thân.

Hương Cơ Hoàn có mùi thơm đặc trưng của xạ hương, bên cạnh đó nhìn kĩ sẽ thấy nước lăn tăn, sủi nhẹ dưới đáy. Nhưng nguy hại là nếu dùng ít thì dễ bị sẩy thai, khó mang còn dùng lâu sẽ mất vĩnh viễn thiên chức làm mẹ.

Thật không ngờ, nàng vậy mà lại khiến họ hao tâm tổn trí, tìm cả Hương Cơ Hoàn, một chất cấm từ đời nhà Đường trong cung.

Thượng Vân Nguyệt không phải người hiền lành, nàng đúng là có uống cốc nước cung nữ đó rót, nhưng khi che miệng thì Dạ Thu bên trong đã thay cốc đó, vậy nên sau đó nàng cố để lộ mình đã uống cạn chén trà đó.

Đi được một đoạn liền gặp tên thị vệ đi qua lại trước phòng nàng, nheo đôi mắt đột nhiên một bóng dáng phụ nữ lả lướt phía xa, nàng vội nấp sau cây theo dõi. Người này chính là Nghiên phi, Dạ Thu đã nhìn thấy gói bột mà cung nữ sử dụng, vì vậy liền lấy một ít cho chủ của họ dùng.

“Nàng đang làm gì vậy?”

Tiếng nói phía sau làm Vân Nguyệt giật mình, sao nàng lại quên Vương Tử Dực này rất đúng giờ chứ, vội vàng kéo hắn ta quay đi.

“À… à, hihi ta muốn hóng gió, chàng đi với ta nha.”

Do bóng tối nên Vương Tử Dực không rõ cảnh trước mặt, trước lời đề nghị đầu tiên này làm sao hắn từ chối được. Vậy mà khi quay về lại thấy cảnh hay ho này.

Mọi người nghe được liền hít ngụm khí lạnh, trước khi quay về nàng đã nhìn thấy cung nữ thị vệ thập thụt hóng chuyện, dù sao nàng ta đã muốn lớn chuyện thì Vân Nguyệt tạo điều kiện vậy. Vì vậy hiện tại trước phòng Vương phi rất nhiều người.

“… Lừa Thái Hậu đến đây, lừa ta uống trà để làm nhục danh dự của ta, Nghiên phi, Dung phi các người quả thật làm ta mở mắt.”

Tất nhiên những gì nên nói nàng mới nói, tuyệt nhiên không để lộ chuyện của Dạ Thu.

“Thái Hậu, mọi chuyện không phải như vậy, là do… do Dung…”

“Không… Thái Hậu, thần thiếp không biết chuyện gì…”

Dung phi nhận thấy Nghiên phi đang muốn tố cáo mình, gấp gáp bám lấy tay áo Thái Hậu, vậy mà lại nhận được cái tát.

“Ngươi, sao ngươi dám làm vậy với Nguyệt nhi.”

Thái Hậu tức giận vì thế hơi thở cũng có chút gấp gáp, mọi người thấy Thái Hậu tức giận liền vội quỳ xuống.

“Mẫu thân, người bình tĩnh đừng để ảnh hưởng thân thể, nhi thần sẽ giải quyết chuyện này.”

Chưa hết bất ngờ, chỉ thấy Vân Nguyệt thầm đếm, Dung phi đang biện minh thì không hiểu sao…

“Thái Hậu, mọi chuyện không phải như vậy… Hahaa Vương phi ngươi đáng bị như vậy, là ta sai Nghiên phi bỏ thuốc vào trà đấy, ta muốn làm nhục ngươi. Vì sao ngươi luôn được bà ta yêu quý, Vương gia trước giờ luôn sủng ái Hiên tỷ, chỉ vì ngươi mà nàng bị cấm túc. Ngươi đáng bị như vậy, ha…um không phải…”

Dung phi không hiểu mình bị làm sao, vội bịt miệng mình lại, nàng ta sẽ không biết ly trà khi nãy đã bị Dạ Thu khi Vân Nguyệt đi qua cung nữ thả vào. Độc Tâm Dược này một khi đã ngửi chỉ sau nửa canh giờ, khi nhìn thấy ai liền nói ra suy nghĩ của mình về họ.

“Người đâu, Nghiên phi làm ô uế Vương phủ cùng với Dung phi âm mưu hãm hại Vương phi, bãi bỏ chức vị, đưa vào lãnh phủ cấm từ nay không được ra ngoài nửa bước.”

Chưa để ai lên tiếng, Vương Tử Dực đã lạnh lùng ra lệnh, phải biết một khi vào lãnh phủ không chỉ họ chấm hết mà người thân liên quan cũng bị để mắt đến.

“Không… Vương gia, chàng không được làm thế… nể tình phụ thân ta cứu Hoàng thượng, chàng tha cho ta…”

Dung phi không biết xấu hổ, vội ôm lấy chân Vương Tử Dực nài nỉ, tiếc rằng hắn nở nụ cười nhưng lời nói lại trái ngược.

“Vậy sao? Ngươi không nói ta cũng quên,… ngươi nghĩ Hoàng Thượng mờ mắt mà không nhìn thấu chiêu trò cha con ngươi? Biết điều thì không chừng cha ngươi còn chốn dung thân bằng không…”

Dung phi lúc đầu có chút vui mừng nhưng càng nghe về sau tay nàng ta dần buông lỏng rồi trượt xuống. Dung phi được làm Thứ phi chỉ sau Trắc phi và Vương phi là nhờ Hoàng Thượng, một Tri phủ nhỏ nhoi mà dám mưu đồ hại Hoàng Thường giả vờ cứu giúp. Chưa chu di tam tộc vì tội ám sát là may mà nàng ta lại dám nhắc đến.

Sau khi đưa người đi, Vân Nguyệt lắc đầu, không hiểu tì thiếp của tên này còn như nào nữa, không qua Hoàng Hậu cũng là Hoàng Thượng. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó, không phải hắn ta có vấn đề đó chứ, chính thê là nàng cũng qua Thái Hậu.

Đang trong suy nghĩ xấu xa, tiếng gọi Thái Hậu vang lên kéo Vân Nguyệt về thực tại.

“Nguyệt nhi,… con không sao chứ?”

“À, dạ… con không sao.”

“Cũng muộn rồi, hai con nghỉ đi. Ta phải hồi cung đây, Vương gia nhớ chăm sóc Nguyệt nhi cẩn thận.”

Nói xong bà liền cùng cung nữ rời khỏi Nguyệt Vân Cung.

“Mẫu thân đi thong thả.”

Cả hai cùng hành lễ, xong đâu đấy Vân Nguyệt liền bỏ về phòng trước. Vương Tử Dực liền theo sau, không biết khi nào Vân Nguyệt nàng mới hết xa cách đây.

Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play