Edit: An Tĩnh
Kế hoạch quảng cáo diễn ra đúng hẹn, Lộc Nhiên đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, anh vừa vào cửa, Lộc Nhiên nghe được tiếng nói nghị luận rõ ràng của các nữ đồng nghiệp xung quanh, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng tự hào.

Thời niên thiếu, thời điểm lúc Thẩm Tịch chơi bóng rổ, xung quanh cũng có rất đông nữ sinh, ríu rít nghị luận về nam thần của các cô. Mỗi lần nghe được, Lộc Nhiên đều ầm thầm cảm thấy khó chịu, hận không thể bắt ép Thẩm Tịch đeo khẩu trang lên, không cho phép khuôn mặt đẹp trai kia gây họa nữa. Sau này khi nhớ lại, các cô chỉ được mơ tưởng một chút thôi, thì ra từ lâu, trong lòng cô đã sớm dán mắc tên mình lên người Thẩm Tịch rồi.

Mãi đến khi lời tỏ tình của mình bị từ chối, cô mới hiểu được, bản thân cô và các nữ sinh đó đều giống nhau cả, chỉ là cô được thêm một danh hiệu nữa, đó là thanh mai trúc mã mà thôi.

__

Kế hoạch dự án của Lộc Nhiên rất sáng tạo, phát biểu cũng rất trật tự rõ ràng, hơn nữa cô còn có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài hai năm, mấy vị giám khảo đều nở nụ cười rất vừa lòng.

Có một vị giám đốc trong đó đã hỏi cô một vấn đề: “Cô đã nhậm chức trong một công ty xếp hàng đầu trên thế giới ở nước ngoài, biểu hiện của cô khi ở đó cũng rất vượt trội, vì sao lại lựa chọn quay về nước?”

Lộc Nhiên có thể thoáng nhìn thấy, Thẩm Tịch vốn đang cúi đầu xem tài liệu cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt như thể đang thăm dò gì đó.

Vấn đề này đã có người hỏi cô lúc phỏng vấn xin việc, Lộc Nhiên rất nhẹ nhàng trả lời răng vì cô nhớ nhà. Nhưng giờ phút này khi đối mặt với Thẩm Tịch, đột nhiên cô cảm thấy hơi khẩn trương, hai tay nắm chặt vạt áo của mình, cố nở một nụ cười, “Bởi vì….ở đây có một thứ khiến tôi lưu luyến.”

Kết quả tổng hợp cuối cùng, số phiếu lựa chọn của Lộc Nhiên bằng với một người nhân viên khác. Vào lúc này thì chủ quản rất nhiệt liệt đề cử người đồng nghiệp đó, xoi mói chỉ ra những vấn đề của Lộc Nhiên, một vài vị lãnh đạo cũng đồng tình với ý kiến của chủ quản.

Lộc Nhiên không thể không bội phục tài ăn nói của chủ quản, có thể biến một vấn đề nhỏ của cô trở thành một cái sai to lớn, cô thấy những sự dao động do dự trong mắt của các vị lãnh đạo khác, Lộc Nhiên cảm thấy hoảng loạn. Cô thật sự rất thích kế hoạch này, cho nên mới dành ra nhiều tâm huyết như vậy, nếu vì nguyên nhân khác mà thực lực bị phủ định, cô tuyệt đối không cam lòng.

Bầu không khí lúc này nhất thời rơi vào sự yên lặng, Thẩm Tịch vẫn luôn không nói gì từ đầu buổi họp đến giờ chợt lên tiếng: “Tôi chọn kế hoạch của Lộc Nhiên.”

Anh là trung tâm của công ty, ý kiến của anh tự nhiên là quan trọng nhất, việc hợp tác cứ như vậy được quyết định. Thật lâu sau, Lộc Nhiên vẫn không cách nào lấy lại tinh thần, mặt khác khi các đồng nghiệp đến chúc mừng cô, chủ quản cũng giả mù sa mưa chạy đến, biểu cảm rất mỉa mai, tiến sát đến bên tai cô: “Thẩm Tịch chính là người đã đưa cô đến công ty ngày đó nhỉ.”

Lộc Nhiên gật đầu: “Đúng vậy thì thế nào, tôi lấy được cơ hội hợp tác bằng bản lĩnh của mình, chân chính không sợ giông tố, mặc kệ cô có nghĩ thế nào cũng được.”

Mặc dù đã nói như vậy nhưng trong lòng Lộc Nhiên vẫn không chắc chắn, lo lắng Thẩm Tịch thực sự cho cô đi cửa sau.

Dường như Thẩm Tịch đã nhìn ra được suy nghĩ của cô, trên đường đưa cô về nhà, lập tức đi vào vấn đề chính: “ Tôi không những là một lập trình viên, mà còn là một thương nhân nữa, sẽ không có chuyện tôi lấy công ty của mình ra làm trò đùa, kế hoạch dự án của cậu rất tốt, phù hợp với yêu cầu của tôi, cho nên tôi mới chọn cậu.”

Vẻ mặt Lộc Nhiên chân thành: “Thật sao?”

“Không tin tôi à?”

Lộc Nhiên lắc đầu, “Cho nên nếu tôi không làm tốt, cậu sẽ chọn một người đồng nghiệp khác sao?”

“Sẽ không đâu.”

Lộc Nhiên bối rối, “Tại sao?”

Thẩm Tịch xoay tay lai chuyển hướng đi, mặt không đỏ, không thở mạnh nói: “Bởi vì tôi bao che cho người của tôi.”

“Không thể nhìn cậu bị người khác hạ thấp như vậy được.”

Trong lòng như nổi lên từng đợt pháo hoa, mà còn là pháo hoa ngũ sắc nữa cơ, giờ phút này Lộc Nhiên không khỏi thừa nhận, cô vẫn rất thích Thẩm Tịch.

Cô và Thẩm Tịch, như thể cá không trốn thoát được nước, nếu đã như vậy, cô sẽ không chạy trốn làm gì nữa.

Sau này cô nói chuyện này với Dư Tân Tân, cô ấy đáp lại với một ánh mắt “Tao biết ngay mà.”

“Vậy bây giờ mày định sẽ làm gì tiếp, tỏ tình thêm một lần nữa à?”

Lộc Nhiên ủ rũ cúi đầu, “Nói thật ấy, trong lòng tao có bóng ma, không thể tiếp nhận thêm một lần bị từ chối nào nữa đâu.”

Vẻ mặt của cô bạn thân chuyển biến trở nên bực bội, Dư Tân Tân đưa ra một ý kiến: “Hay là vậy đi, qua mấy ngày nữa, bạn tao có tổ chức tiệc sinh nhật, mày đi chơi với tao, thả lỏng tâm trạng đôi chút, tiện thể suy nghĩ từ từ.”

“Cũng được.”

**

Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play