Người đàn ông nghĩ mãi vẫn không rõ.

Mặc dù mọi người đều nói rằng sau khi chia tay thì bản thân không còn tư cách hỏi về cuộc sống của người yêu cũ nữa, người đó có tìm niềm vui mới khác hay vẫn còn đắm chìm vào quá khứ thì cũng không còn liên quan gì đến mình. Nhưng người đàn ông vẫn không thể chấp nhận được, yêu nhau nhiều năm như vậy, đã cùng trải qua biết bao nhiêu sóng gió, sao có thể dễ dàng buông bỏ mà không hề luyến tiếc gì chứ.

“Anh tới đây có chuyện gì sao?” Không chờ người đàn ông mở lời, tiên sinh đã hỏi trước.

“Tiện đường thôi.” Người đàn ông cười như chẳng hề quan tâm đến chút nào, “Dù sao chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy, đi ngang qua gặp mặt một cái cũng không quá đáng nhỉ.”

Vừa dứt lời, người đàn ông đã thấy có chút mất mát.

Anh đã không còn trẻ nữa. So sánh với đứa nhỏ vừa mới rời đi kia, bản thân không đủ xinh đẹp, khóe mắt cũng đã có những đường nét dày đặc rồi. Rất khó để nói năm tháng đã mang đi thứ gì, nhưng hiện giờ người đàn ông vừa bình tĩnh vừa cẩn thận, đối mặt với tình huống như vậy vẫn có thể giữ được thể diện.

“Không quá đáng,” tiên sinh nhìn không ra được đang có cảm xúc gì, “Dự án lần trước cũng nhờ có anh, theo lý nên là em đến chào hỏi anh mới phải.”

“Không cần đâu, chỉ là việc nhỏ thôi,” người đàn ông vươn tay ra bắt tay với tiên sinh. “Anh về trước đây.”

“Đi thong thả nhé.” Tiên sinh không giữ anh lại.

Khi người đàn ông đã đi xa, tiên sinh mới trở lại trong phòng, ngọn đèn bật sáng cả một đêm, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Nếu tiên sinh đã có người mình thích, người đàn ông cảm thấy cũng đã đến lúc bản thân nên hướng về phía trước và bắt đầu một cuộc sống mới rồi.

Mỗi ngày tan làm về nhà, người đàn ông sẽ cố tình lách qua công ty của tiên sinh; lúc ngẩn ngơ nhìn về phía văn phòng của tiên sinh, người đàn ông lại nhắc nhở mình dời mắt đi; ngay cả trong đêm tối, những nhớ nhung quấn lấy anh đến nỗi khó có thể thở được, người đàn ông cũng sẽ nhắc nhở chính mình hết lần này đến lần khác, không được nghĩ nữa.

Dù đang bận rộn với công việc, người đàn ông vẫn thử tìm kiếm bạn đời mới.

Người đàn ông cũng coi như tuổi trẻ tài cao, khoảng chừng hai mươi đã cùng tiên sinh tách ra lập nghiệp, hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, có một công ty với quy mô không nhỏ, lại có phong thái mà người bình thường không có, tất nhiên đã thu hút ánh mắt của nhiều người.

Có rất nhiều bé trai tán tỉnh người đàn ông, trong lòng anh cũng biết rõ, hầu hết những người này đều có ý đồ mà không nói ra thôi. Nhưng người đàn ông không để ý lắm, vì bản thân mình cũng chỉ đang tìm kiếm những điểm gì đó tương tự với tiên sinh ở đám người này thôi.

Nhưng suy cho cùng thì không có cảm xúc thích, mỗi lần có người thật sự lấy hết can đảm tỏ tình với người đàn ông, anh đều hoảng hốt mà từ chối cả.

“Xin lỗi,” người đàn ông không biết đã lần thứ mấy mình từ chối cậu trai ở trước mặt đây rồi, “Tôi không thể đồng ý với cậu được.”

“Anh vẫn còn thích anh ta,” cậu trai đột nhiên nổi giận, “Anh thích anh ta như vậy thì hai người ở bên nhau đi, cả hai đều giữ cái trạng thái độc thân kỳ lạ này, không cảm thấy rất khó hiểu sao?”

Trong lúc nhất thời người đàn ông không biết phải nói gì.

Cậu trai ấy nói không sai, trong tiềm thức của anh đã nhận định rằng cả đời này mình đều sẽ không chia xa tiên sinh.

Dù cho có mâu thuẫn lớn đến đâu, lẽ ra bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau cả đời.

Hôm nay, sau giờ tan làm, người đàn ông không về nhà mà gọi taxi đến quán bar ở khu phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.

Rượu mà bọn họ gửi vẫn còn giữ trong quán này.

Chúng được tiên sinh mua từ cách đây khá lâu rồi, khi đó bọn họ vừa mới ở bên nhau, mỗi ngày đều có những lời tâm tình nói mãi không hết. Lúc rảnh rỗi, bọn họ sẽ đến quán pub khá lãng mạn này để uống vài ly. Theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ, tiên sinh đã mua đống rượu được coi là xa xỉ đối với bọn họ vào thời điểm đó.

“Sau này mỗi tháng chúng ta đều có thể tới đây,” tiên sinh ngoắc lấy ngón tay của người đàn ông và thì thầm vào bên tai anh, “Em đã xem thử rồi, loại rượu này để càng lâu thì hương vị lại càng nồng đậm đấy.”

“Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc đâu,” tiên sinh rót đầy ly rượu cho người đàn ông, “Sau này chỉ cần là thứ anh muốn, đều sẽ có cả.”

Vật đổi sao dời, người đàn ông đã không còn sự câu nệ khi bước vào một nơi tiêu pha xa xỉ như trước kia nữa, anh lễ phép từ chối những lời mời, chỉ tập trung uống hết ly này đến ly khác mà thôi.

Độ cồn có hơi cao nên mới uống có vài ly mà người đàn ông đã hơi say rồi.

Trong cơn mê mang, có người ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh nhìn thoáng qua rồi chợt mở to hai mắt.

Là tiên sinh.

“Ngày nghĩ gì đêm mơ thấy đó.” Người đàn ông thử vươn tay ra chọt vào má tiên sinh, rồi lại chọt vào cái lúm đồng tiền lộ ra ấy.

“Đừng uống nữa.” Tiên sinh để cho người đàn ông vừa chọt vừa véo mặt mình. “Dạ dày của anh không tốt, uống vào buổi tối sẽ khó chịu đấy.”

Không tệ, cái ảo ảnh này còn biết nói chuyện nữa, ngoan quá. Người đàn ông cực kỳ vui vẻ.

“Anh hối hận rồi,” người đàn ông nhìn chằm chằm tiên sinh không chớp mắt, anh sợ mình mà nhắm mắt rồi thì bóng hình ngày đêm tơ tưởng ấy sẽ lại biến mất, “Anh đã nghĩ rằng mình không yêu em.”

“Thông minh nhiều năm như vậy, cũng chỉ khi dính vào chuyện có em là anh lại vụng về ngốc nghếch.”

“Em có người yêu mới rồi, cũng tốt,” người đàn ông muốn khóc, “Nhưng anh không mong hai người ở bên nhau.”

Vừa dứt lời, người đàn ông run rẩy mò tay xuống định tìm ly rượu trên bàn, nhưng lại bị tiên sinh cầm lấy trước một bước.

“Em cho anh đi,” người đàn ông khẩn cầu, “Không uống nhiều một chút thì em sẽ lại biến mất.”

Nào biết được tiên sinh lại lưu loát ngửa đầu lên uống sạch ly rượu trong một hơi.

“Em không có ở bên cậu ấy,” tiên sinh úp ly rượu xuống bàn, “Em chưa từng nghĩ hai ta sẽ chia xa.”

“Vậy cậu ấy là…” Nghĩ đến cậu bé đã gặp ở cửa văn phòng của tiên sinh, người đàn ông lại thấy hơi cay cay mắt.

“Cậu ấy đã bóng gió với em nhiều lần rồi, em cảm thấy mình cần phải tìm một cơ hội để nói cho rõ ràng, không ngờ anh lại đến đó.”

“Em nói với cậu ấy anh chỉ là một người bạn mà…” Người đàn ông thấy có hơi buồn ngủ nên đã dựa vào bàn.

“Đúng vậy,” tiên sinh cũng khom lưng xuống, giống như khi bọn họ vừa mới gặp nhau, cả hai đều còn là sinh viên bình thường, họ thường sẽ dựa vào bàn và cười ngây ngô với nhau giữa tiết học, “Em còn nói với cậu ấy là gần đây em đã chọc người yêu nổi giận, mấy ngày nay anh ấy không cho em nhắc đến quan hệ của mình với ảnh ở bên ngoài, nếu như bị phát hiện thì ảnh sẽ xử đẹp em luôn.”

“Anh xem, mọi người thường nói nước đổ khó hốt,” tiên sinh nắm lấy cổ tay người đàn ông, túm lấy người nọ kéo vào trong lòng mình, “Nhưng em cảm thấy không đúng cho lắm.”

“Không đúng chỗ nào…” Đầu óc người đàn ông có chút hồ đồ, cồn có thể tạm thời giúp anh thoát khỏi hiện thực, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh vẫn là tên nhóc nhà nghèo không có gì trong tay nhưng lại như có cả thế giới, sẽ vì kiếm được tiền có thể ăn một bữa thật ngon với người yêu mà nhảy cẫng lên.

“Không phải là em yêu anh sao,” tiên sinh bế người đàn ông lên, không thèm quan tâm có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, “Dù cho anh có lùi về sau bao nhiêu lần, em vẫn yêu anh.”



Người đàn ông đã quay lại với tiên sinh.

Tiên sinh vẫn sẽ không đút từng muỗng cháo đến bên miệng người đàn ông như nhiều năm trước kia, cũng sẽ không nói những lời âu yếm chỉ thuộc về đám trẻ cả ngày lẫn đêm.

Nhưng cũng có những thứ thay đổi.

Chỉ cần rảnh rỗi là tiên sinh lại đến công ty của người đàn ông ở bên cạnh để đón anh cùng tan làm.

Đôi khi sẽ thầm lặng giúp người đàn ông xử lý một vài công việc; đôi khi sẽ xoa bóp đôi vai nhức mỏi của người đàn ông; và có đôi khi, sẽ mang đến một bó hoa.

“Hôm nay tới sớm vậy à?” Người đàn ông ngước mắt lên từ phía sau máy tính, vừa nhìn thấy tiên sinh đã không kìm được nụ cười, “Các nhân viên sẽ không vui đấy, sếp của bọn họ ngày nào cũng tan làm trước giờ như vậy.”

“Bọn họ làm xong công việc cũng có thể tan làm sớm mà,” tiên sinh ôm hoa ngồi xuống đối diện người đàn ông, “Còn chưa bận xong hả anh?”

“Xong ngay đây, chỉ một chút nữa thôi à.”

“Được.”

“Một chút” của người đàn ông chính là bận hết hai ba tiếng đồng hồ, tiên sinh yên tĩnh ở đó cùng người đàn ông, ở bên người đàn ông mà mình đã yêu từ thuở thiếu thời khí phách đến khi yên ổn điềm đạm.

Cuối cùng, khi ánh hoàng hôn đã chìm sâu xuống trời tây, người đàn ông cũng đứng lên.

“Xong rồi à?” Tiên sinh và người đàn ông nắm tay nhau cùng rời khỏi công ty.

Không biết xe thương vụ đã không còn được ưa chuộng từ khi nào, ở dưới lầu công ty là hai chiếc xe đạp thường thấy của những người trẻ tuổi đặt cạnh nhau.

“Chúng ta về nhà nào.” Tiên sinh ngồi trên yên trước, phía sau đặt bó hoa tặng cho người đàn ông, đôi chân dài của tiên sinh chống trên mặt đất, quay đầu lại nói với người đàn ông, “Anh theo kịp nha.”

“Được thôi,” người đàn ông cười đuổi theo, “Chúng ta về nhà.”

Trong gió đêm có một hơi thở rất quen thuộc. Dường như cũng không khác gì so với lúc trẻ — tình yêu không bao giờ phai nhạt đi, chỉ là thay đổi một cách khác mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play