*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một buổi sáng thứ hai bình yên như bao ngày bình thường, Harry đang ở trong bếp làm bánh chiên. Tom từ trên lầu đi xuống, liếc thấy rương hành lý nhỏ xếp trước cửa. Hắn rót cho bọn hắn hai ly sữa tươi, lại thêm vào ly của Harry nửa muỗng đường. "Chào buổi sáng." Hắn nói, đi đến sau lưng Harry, "Em lại phải đi công tác sao?"

"Đi không lâu, hai ngày là về rồi." Harry thuận miệng trả lời, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn cái chảo. Một bàn tay vòng qua trước mặt, cậu nhấp một ngụm sữa trong chiếc ly mà bàn tay đó cầm, sau khi nuốt xuống thì thỏa mãn thở ra. "Em yêu anh thế này. Anh luôn luôn nhớ em thích mùi vị nào."

"Luôn giống với món ăn em làm cho ta." Tom đáp lại, hôn lên tóc Harry.

Được thân nhiệt quen thuộc bao bọc, Harry đã suýt chút nữa ngả vào ngực người yêu. May mà trước đó, cậu đã kịp nhớ ra hậu quả nếu mình làm vậy. Hai người bọn họ không thể không quan tâm mà tranh thủ vài phút và sau đó thì cả hai cùng muộn – Tom chỉ cần bày ra nụ cười ôn hòa, nhưng cậu thì không thể không đối mặt với thủ trưởng trực tiếp, Giám đốc Sở Thần Sáng Scrimgeour mà nghe mấy lời phê bình nhức óc.

"Chờ em trở về." Cậu lẩm bẩm, đặt miếng bánh chiên vàng óng lên đĩa, lại rưới thêm chút nước đường, "Em phải yêu cầu Scrimgeour cho em nghỉ phép mấy ngày, nói ông ấy cử người khác đi công tác!"

Tom nhịn cười không được. "Em đã nói như vậy, ta nghĩ ta cũng phải xin nghỉ." Hắn nói ẩn ý, "Em chán ngấy phòng làm việc của ta rồi, không phải sao?"

Lập tức, Harry đỏ mặt. "Đủ rồi đó." Cậu không quá thật lòng mà phàn nàn, "Đừng làm em nhớ lại tấm giấy da dê bị chúng ta làm hỏng kia nữa. Nếu em là học trò của anh, em thề là em không hề muốn biết bài tập của em đã phải trải qua những gì đâu."

"Ta đảm bảo chúng không biết gì hết." Tom không thèm để ý. Harry định đặt đĩa bánh xuống bàn, nhưng một tay hắn đã cầm lấy, tay còn lại ôm eo Harry, hôn sâu.

Hai mươi phút sau, Harry kéo rương hành lý đi ra khỏi cửa, Tom tiễn cậu: "Lúc ta không ở bên cạnh, em phải bảo vệ mình. Hứa với ta, không được để mình bị thương thêm nữa, được không?"

Lời này dịu dàng đến có thể chảy nước, Harry lại đỏ mặt. "Em đương nhiên sẽ tự bảo vệ mình." Cậu đón ánh mắt của Tom, giọng nói không lớn, lại rất kiên định, "Bởi vì em đã thề sẽ bảo vệ anh."

Tom như tỏ vẻ bất lực. "Em không thể..." Hắn nói được một nửa lại thôi, bởi vì cách một khoảng sân không rộng lắm, hàng xóm của bọn hắn, bà Bathilda Bagshot, đang từ cửa sổ nhà mình hết sức chăm chú mà dõi theo bọn hắn.

Thấy hai người, một ngửa đầu một quay đầu nhìn sang, bà hết sức tự nhiên mà phất tay: "Mắt ta không tốt, tai cũng gần như không nghe được, các người tiếp tục đi."

Lần này, mặt Harry đỏ lên như ráng chiều. Cậu trao cho Tom một cái hôn lướt, rồi vội vã nhảy xuống bậc thang, chạy đến cuối con đường, nơi đó đã có một chiếc xe Morris Minor kiểu cũ sẫm màu đợi sẵn.

Chờ chiếc xe kia chậm quá lái đi, Tom mới quay vào nhà, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy tăm hơi. Hắn biết các quy định bất thành văn của Thần Sáng (ví dụ như lúc hành động bí mật đều chưa bao giờ dùng mạng Floo), giống như hắn biết Harry là đối tượng có khả năng cao nhất chính là 'Kẻ Được Chọn' kia vậy.

Chạng vạng tối, Harry Độn thổ đến cửa nhà mình. Hành động đã xong, cậu quyết định cho Tom một niềm vui bất ngờ. Nhưng đến khi thức ăn đã bày lên bàn, màn đêm đã buông xuống, một nam chủ nhân khác của căn nhà vẫn chưa về.

Harry buồn bực, cậu biết Tom chưa bao giờ kiên nhẫn dạy bổ túc cho đám học trò. Cậu đứng ngồi không yên mà chờ thêm một lát, đến khi có một con chim nhỏ màu đen lướt qua cửa sổ chui vào.

Xuất phát từ phản ứng nghề nghiệp, Harry lập tức dùng đũa phép Đóng băng nó, mà con chim kia, ngay lúc cậu đang cảnh giác nhìn nó đã há miệng lên tiếng – là tiếng của một người đàn ông xa lạ.

"Kính trình Chủ nhân tôn quý:

'Kẻ Được Chọn' của Hội Phượng Hoàng chính là Harry James Potter, bạn đời hợp pháp của Ngài."

Harry kinh hãi đến ngây người. Harry mà con chim nói đến chính là cậu, cho nên...

Cửa chính không tiếng động mở ra, Tom mặc áo choàng lữ hành, đội nón rộng vành đi vào. Hắn vừa trông thấy Harry, vẻ mặt dường như muốn lộ vẻ vui mừng, nhưng lại lập tức nhìn thấy con chim nhỏ bị đóng băng tại chỗ.

Trong phòng yên lặng đến có thể nghe được tiếng kim rơi.

"Chủ nhân?" Rất lâu sau, Harry đánh vỡ im lặng, giọng nói có chút run rẩy, "Anh chính là..."

Tom im lặng nhìn Harry. Sau đó hắn rút đũa phép, nhẹ nhàng vung lên. Mười bảy chữ cái màu vàng bắn ra từ đầu cây đũa phép, nhảy múa giữa không trung, thoạt đầu chúng xếp thành hàng chữ 'Tom Marvolo Riddle', sau đó các chữ cái đổi chỗ, biến thành 'I am Lord Voldemort'!

Sắc mặt Harry trắng bệch, "Em không muốn nghi ngờ anh! Em còn đảm bảo với ba rằng anh tuyệt đối không thể là Tử Thần Thực Tử!" Cậu không khống chế được mà rống to.

"Ta quả thật không phải là Tử Thần Thực Tử." Phản ứng của Tom bình tĩnh hơn rất nhiều, "Nhưng nếu như em vẫn khăng khăng đảm bảo với ba em rằng ta không thể nào là Voldemort, thứ cho ta nói thẳng, thật sự không sáng suốt."

Harry như bị đâm trúng chỗ đau. "Sao anh có thể...?" Cậu dùng lực túm tóc mình, "Em biết anh có một vài sở thích kỳ quặc, nhưng đằng sau tội lỗi của những kẻ tự xưng là Tử Thần Thực Tử đều do anh sai bảo?"

Tom không thừa nhận cũng không phủ nhận. "Đến nước này thì đừng giả bộ như em chưa hề phát hiện ra điều gì nữa, Harry. Trên thực tế, ta không nói một mình, mà thảm ấm vì có người vừa quỳ ở đó." Hắn bình thản trần thuật, "Xưa nay em đều giả bộ ngoảnh mặt làm ngơ trước những điều bất thường xảy ra giữa chúng ta. Nhưng từ nay về sau..." Hắn dừng lại một chút, "Chúng ta đều phải đối mặt với sự thật."

Harry nhìn hắn chằm chằm, tức giận đến bốc hỏa. "Ý anh muốn nói, chúng ta không thể ở cùng nhau nữa?"

"Không sai." Tom gật đầu.

"Lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ là kẻ thù sao?" Harry lại hỏi, lửa giận càng lúc càng lớn.

Tom không chớp mắt: "Vẫn luôn là vậy."

"... Cút!"

Bonus: Xe Morris Minor

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play