Bệnh mất trí nhớ của Tần Hán đã hết được một khoảng thời gian rồi, nhưng Trình Lộ dường như đã phát hiện ra di chứng từ bệnh mất trí nhớ của anh.
Ngày nào cũng vậy, khi Trình Lộ đi làm về, Tần Hán luôn ở trong nhà mở cửa cho cô và nhìn cô bằng ánh mắt nũng nịu đáng yêu, “Cô chủ cuối cùng cũng về rồi, anh nhớ em lắm.”
Nói xong còn cọ người lên cánh tay của Trình Lộ hai cái làm cho Trình Lộ sợ tới mức muốn đưa anh vào bệnh viện: “Anh có chắc là anh không bị biến thành đồ ngốc thật không đấy?!”
“Cô chủ không thích anh như thế này sao?”
Trình Lộ tuy cảm thấy rất buồn cười nhưng da gà da vịt của cô cũng nổi hết cả lên. Cô quả thật đã từng ước anh như vậy và điều ước của cô đã trở thành sự thật. Thế nhưng, chỉ cần liên tưởng Tần Hán bây giờ và Tần Hán vô cùng nghiêm túc và sống rất có quy tắc của trước kia thì toàn thân cô sẽ trở nên rùng mình khó hiểu.
Việc giả vờ mất trí nhớ này không ngờ đã khai quật ra tiềm năng bên trong của anh, thật là đáng kinh ngạc!
Trần Phi trùng hợp vừa đi tới cửa, nghe thấy Tần Hán gọi cô là “cô chủ”, anh ta đứng hình ngay tại chỗ: “Trời… đất… ơi, cậu ta ngốc thật đấy à?!”
Tần Hán trừng mắt nhìn anh ta, Trần Phi lập tức hiểu ra: “Ồ, tao đến đây để thông báo cho mày tuần sau có một dự án mới, lão Vương nói muốn mày gia nhập đội. Vậy nha, tao đi trước đây. Hai người… ha ha… cứ từ từ chơi đùa với nhau đi, tình thú kiểu này, tao hiểu, tao hiểu mà….”
Trần Phi nhanh chóng lượn cho khuất mắt. Chưa đi được bao xa, điện thoại của anh ta đã nhận được một tin nhắn mới: “Nếu mày dám hó hé nửa lời ra ngoài, tao sẽ chôn sống mày trong cổ mộ!”
“Chậc chậc, tin tức nóng hổi như vậy, có bị chôn tao vẫn sẽ nói!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT