Edit & Beta: Khả Duyên
Sáng hôm sau, thắt lưng của Trình Lộ đau nhức không chịu nổi, vì vậy cô không còn cách nào khác, chỉ đành phải xin nghỉ phép.
Cô nhìn Tần Hán vẫn còn đang ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng phất qua đầu lông mày anh, “Haizz, vừa hy vọng anh có thể hồi phục lại như bình thường, vừa mong anh cứ như bây giờ cũng tốt…”
Tần Hán đột ngột mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, mơ màng ôm chặt Trình Lộ vào lòng, “Vậy thì để điều ước của em biến thành sự thật đi.”
Bỗng nhiên Trình Lộ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cái giọng điệu này….
“Anh… anh không bị ngốc!” Trình Lộ bật dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh hồi phục từ khi nào thế?”
“Ừm, vừa mới đây thôi, lúc nãy tự dưng anh nhớ lại mọi chuyện.”
Trình Lộ càng ngày càng cảm thấy chuyện này không hợp lý, đột ngột quá mức, cứ như mất trí nhớ là một trò đùa vậy!
Cô đột nhiên đoán ra được điều gì đó, nhanh chóng cầm lấy điện thoại của Tần Hán ở bên cạnh, sau đó bấm gọi đi.
Tần Hán chưa kịp ngăn cản thì giọng nói của Trần Phi đã từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Tao nói mày nghe này người anh em, mày giả ngốc đến nghiện luôn rồi à? Còn một đống việc đang chờ mày tới làm đây này. Mau dỗ dành em dâu cho tốt rồi quay lại công việc đi….”
Trình Lộ nhấn cúp điện thoại, quay sang nhướng mày hỏi Tần Hán: “Rốt cuộc… mọi chuyện là sao đây?”
Tần Hán hít vào một hơi khí lạnh, hết sờ mặt rồi lại gãi đầu, “Ôi, đầu đau quá, như muốn nổ tung…”
Một lát sau, vẻ mặt anh đầy mê mang nhìn Trình Lộ, “Chị ơi, chị là ai thế?”
“Đcm nhà anh, nếu tôi còn tin anh nữa thì tôi sẽ theo họ của anh luôn!” Trình Lộ mạnh mẽ đá Tần Hán văng xuống giường.
Người biến thành đồ ngốc không phải là Tần Hán, mà là cô! Chính cô! Cô đã bị đùa giỡn như một kẻ ngốc trong hơn nửa tháng qua!
Trình Lộ ngồi trong phòng khách, càng nghĩ càng tức không chịu nổi. Tần Hán cẩn thận từng bước đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí rửa sạch táo rồi đưa cho Trình Lộ.
“Biến đi, đồ dối trá.”
“Lộ Lộ, anh đã bị đụng trúng vạc thật mà, chuyện này anh không hề lừa em.”
Có trời mới biết, khi Trình Lộ nói chia tay với anh, lúc đó anh đang tập trung lau chùi đĩa sứ. Anh cứ nghĩ rằng Trình Lộ đang nói đến việc muốn mua quần áo gì đó cho nên anh đồng ý luôn.
Mãi đến tận hai ngày sau, Trình Lộ không đến tìm anh nữa. Lúc này Tần Hán mới phản ứng lại, hình như anh đã trót đồng ý với điều anh không nên đồng ý thì phải….
Ngày rồi lại ngày trôi qua, Tần Hán bất chợt nhận ra dường như anh đã bị chia tay mất rồi! Anh nóng lòng không yên muốn nhanh chóng đi tìm Trình Lộ, ai ngờ đâu do anh đi nhanh quá nên chân trái mắc vào chân phải, thế là anh đã không may đụng phải chiếc nắp thuỷ tinh của một cái vạc bằng đồng vừa mới được khai quật cách đây không lâu….
Trần Phi đã đưa ra một ý tưởng cho anh, đó là dứt khoát lấy chuyện này làm cái cớ để giả ngốc. Theo như những gì anh ta hiểu biết về phụ nữ, phụ nữ sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đàn ông làm cô ấy tức giận, nhưng nếu như người đàn ông này trở nên trì độn ngu ngốc thì đây lại là một vấn đề khác.
Vì vậy, Tần Hán mới dựng lên vở kịch này.
“Sao anh không đi đóng phim luôn đi? Nói không chừng anh sẽ nhận được giải Oscar cho hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đó!”
“Lộ Lộ, anh sai rồi, anh không nên đối xử lạnh nhạt với em như vậy, sau này anh sẽ không như thế nữa.”
“Không có sau này nữa đâu anh Tần Hán ạ. Phiền anh nhớ kỹ giúp tôi, chúng ta đã chia tay hơn nửa tháng trước rồi. Anh cứ sống vui vẻ bên đống đồ cổ của anh đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT